21 Nàng ở trong ngục nhưng cuộc sống không phải khó chịu gì. Ăn uồng thì đủ cao lương mỹ vị Lan nhi mang tất vào, thi thoảng còn nghe nhạc công múa hát nhưng thú thực nàng k thích ngồi một chỗ thế này đâu.
22 Sáng hôm sau, nàng lên công trg làm với mọi ng. Bọn quản nô bóc lột sức ng khác quá đi, nàng làm quần quật từ sáng đến chiều, nhưng do chưa quen nên thân thể mỏi rã rời.
23 Tuy rõ đc sự thật nhưng nàng chưa có ý định về cung vội. Nhiều ngày trôi qua sống giữa những ng dân thg, tâm trạng của nàng trở nên thoải mái vui vẻ, dung nhan ngày một trở nên bình dị, thanh thoát khác hẳn với nhan sắc ngày ở cung cấm, lộng lẫy chói mắt.
24 Hắn đặt nàng xuống ngồi bền cạnh mk trong cái kiệu lộng lẫy nhất. Nàng dựa vào vai hắn ngủ ngon lành. Nhưng thi thoảng hắn lại bị nàng tát cho 1 cú hay gác lên gác xuống.
25 Vừa vào cung nàng đã bắt gặp ánh mắt kì lạ từ các phi tần khác. Uy, vừa xuống kiệu đã mệt mỏi thế này, thật k ra làm sao cả. Ánh mắt của Từ Đế Tử, nàng nhìn rõ tia thù hận đậm đặc, bao phủ.
26 Lại nói đến hắn ( Mộ Dung Sở Thiết), ngồi đợi mãi uống hết cả tấn trà (Ặc, cái này hơi quá) nhưng không thấy sát thủ Phong Tinh đến như lời thư viết liền rất băn khoăn thì nghe một vài cung nữ và thái giám nói chuyện rằng họ đã thấy bóng đen của một ng đeo mặt nạ lao thẳng nhanh như cắt đến cung Thục Chi Hoa.
27 Nàng về phòng trong sự hộ tống của một đoàn thị nữ. Lan nhi hỏi khẽ khi thấy nàng có vẻ rất vui: -Tỷ có chuyện gì vui lắm à? -Ơ, sao biết? -Hiện rõ trên mặt tỷ luôn kìa! Sao vậy??? -Hì hì! Không nói đc.
28 Hắn suy ngẫm một chút. Trong thư phòng chỉ một mình hắn nhưng hắn vẫn không thể tập trung đc. Bao nhiêu việc lớn giải quyết xong rồi, chỉ là… tại sao Huân Y lại nói đc tên của sát thủ đến ám sát hắn trong khi hình như hắn không mở miệng nói tên ra.
29 -Huân Y!, con làm gì ở đây thế? Nàng quay lại. Mặt cúi gằm: -Thỉnh an thái hậu! Thái hậu ngạc nhiên hỏi nàng: -Con có chuyện gì không vui à? Ta thấy giọng con có vẻ….
30 Chúng đem nàng đến một ngôi nhà gỗ ven đg ngoại thành. Hoang vu. Vắng vẻ. Đáng sợ. Nàng bước vào trong căn nhà đó. Chỉ một lát sau, cánh cửa đã lại mở ra.
31 Nàng mỉm cười nhìn Phong Tinh không cảnh giác mà tiến sát gần nàng. Nàng kéo đầu hắn lại, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng. “Ực” Phong Tinh tái mặt, lắp bắp hỏi nàng: -Nàng bỏ gì vào miệng ta vậy? -Ha ha! – Nàng bật cười ( )– Vì ngươi quá ngốc thôi! -Ngươi bỏ gì vào??? Có nói hay không? – Phong Tinh giận quá hoá “điên” đổi “ tông” không thg tiếc.
32 Nàng nhanh chóng lấy lại đc sự điềm tĩnh vốn có: -Ngươi sẽ làm gì ta? -Ta sẽ không ngu ngốc tha cho nàng lần nữa đâu! -Ha ha! – Nàng bật cười - Muộn rồi.
33 …. . Hắn tiếp tục nhìn nàng van nài khiến nàng không những không chút động lòng mà ma mãnh thì thầm ngay bên tai hắn: -Nếu ngươi cho ta đi phố chơi, ta sẽ cho ngươi đến cung của ta? Hắn suy nghĩ một lúc rồi dịu dàng hết sức dù biết không thể thuyết fục nàng: -Không! Không thể đc! -Cái gì? – Hàn Huân Y trừng mắt - Rồi! Thế đi! Tuỳ ngươi.
34 Hắn thong thả đi cùng nàng đột nhiên phát hiện ra một điều rất đáng để bực bội. Đó là tất cả nam nhân ở khu chợ đều nhìn nàng bằng ánh mắt hình trái tim to đùng hà.
35 Nàng khoác tay hắn, nhìn ở ngoài thì ngỡ là đôi phu thê hạnh phúc nhưng kì thực mặt hắn đang nhíu lại như khỉ ăn ớt: -Nhẹ tay thôi! -Tại sao ta fải làm vậy? Nàng nói xong lại hết sức mà bóp chặt lấy tay hắn khiến hắn nhăn mặt nhưng không dám kêu.
36 Nàng mỉm cười yếu ớt, một vẻ đẹp mảnh mai dịu dàng nhưng đầy sức hút làm cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà chở che: -Chu tiểu thư, cô có ý gì mà cư nhiên lôi huynh của cô ra đây? Chu Linh Như giật thót mình, bất giác im bặt như fạm nhân.
37 Hoàng cung…. . -Thưa thái hậu, làm sao…. -Nguỵ Danh, ngươi định không nói cả với ta? -Thưa thái hậu, vệc này hoàng thượng đã dặn kỹ chỉ bẩm báo với hoàng thg thôi ạ! Nguỵ Danh khổ sở cúi thấp đầu lúng túng.
38 Nếu nói kẻ có cái tính hay quên nhất tiếc thay lại chính là Hàn Huân Y xinh đẹp. Nếu ai đó nói Hàn Huân Y chỉ đc vẻ bề ngoài mà não mỏng hơn tờ giấy, nàng cũng đành ngậm ngùi.
39 Là Huyền Minh. Nàng cắn môi. -Có sao không? Huyền Minh tựa như không thèm quan tâm rằng hắn đang sừng sững ở đó. Nàng gạt tay Huyền Minh ra không thương tiếc khiến Huyền Minh thoáng u uất.
40 . . . . Hắn sửng sốt: -Thật sao? Không muốn đi?? Nguỵ Danh nói nhỏ: -Đúng vậy. Hắn bật cười chua chát: -Nói không muốn là ko muốn được ư? Nguỵ Danh tiếp tục nói nhưng cảm tưởng tựa như có gần một quả cam to đang chèn họng : -Quý phi rằng là nếu hoàng thượng muốn cứu quý phi thì chắc chắn quý phi k phải chạy trốn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 95