41 Thần Dạ có thể một chưởng gây tổn thương Trường Tôn Phi, là đã đủ sức làm cho người ta kinh ngạc. Vốn cũng không có người chịu tin tưởng, Thần Dạ có thể là đối thủ của Trường Tôn Phi , hiện nay.
42 Thế, cái gì gọi là thế, làm sao có thế? Cả Đại Hoa hoàng triều, trừ hoàng gia ra thì người có thế nhất cũng không hơn được Trấn Quốc Vương Gia. Mà mặc dù là hoàng thất, cũng chỉ có một mình hoàng đế mới có thể đủ khiến cho Thần Trung không đến mức càn rỡ cùng vô lễ quá đáng.
43 - Không có việc như thế. Ông lão sắc mặt hơi cứng lại rồi trầm giọng nói:- Thần tiểu thiếu gia, hắn tu luyện Thân Thể Đạo, đã qua nhập môn. - Thì ra là thế!Huyền Lăng Công Chúa cười nhỏ một tiếng, cũng không lưu ý lắm điều này mà nói:- So sánh với cái này, ta càng vừa ý với khả năng tùy cơ ứng biến cùng tâm trí xử sự không sợ hãi của hắn.
44 - Ngươi liền không thích ta như vậy?Thần Nguyên đi nhanh vài bước, cản Thần Dạ lại. Hắn cũng không cần giả bộ ít nhiều mà trực tiếp hỏi:- Hôm nay có gặp Huyền Lăng Công Chúa chứ?Thần Dạ cũng vẫn không lên tiếng, mà Thần Nguyên cũng tiếp tục cách nói của hắn: - Bỏ qua một bên không nói chuyện tình trạng hiện tại của Huyền Lăng Công Chúa.
45 - Phụ thân, ngài yên tâm, con sẽ không để cho hỗn trướng kia tiếp tục xằng bậy. Thần Lệ biết suy nghĩ của lão gia tử nên vội nói. Thần lão gia tử nhẹ nhàng thở dài, rồi bảo: - Đều là cháu của mình, lão phu sao lại nặng bên này nhẹ bên kia.
46 Mà nói cũng chỉ có một câu, người kia chỉ nói: - Cứ mời cô nương Liễu Như Thị đến với ta uống vài chén là tốt rồi!Nàng kia vừa mới tay muốn tiếp nhận ngân phiếu , giờ phút này hình như là thấy quỷ mà lập tức rụt trở về.
47 - Không cần!Người trẻ tuổi đưa tay kéo Liễu Như Thị, sau khi để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình mới nói: - Thần Dạ, ngươi rốt cục cũng nghĩ tới tìm ta. Thần Dạ lắc đầu cất tiếng cười, rồi đáp: - Thấy hai người các ngươi như vậy, ta thực sự hối hận đã tới tìm ngươi.
48 - Hy vọng hắn đừng thua, nếu không, thể diện kia liền bị ném không còn gì. Sau khi Thần Dạ đi khỏi, trong phòng im lặng rất lâu!- Công tử Gia, trong lòng Thần tiểu thiếu gia phảng phất vẫn còn có rất nhiều lời cũng không hề nói ra?Trên gương mặt Liễu Như Thị hiện ra vài phần bất an.
49 Thần Dạ đúng là hiểu rõ ràng đạo lý này, tất cả mới quyết định tính chất tranh đấu trận này. Mà trong lòng người trẻ tuổi đồng dạng cũng hiểu rất rõ ràng, về tính chất, chẳng qua cũng cứ nói ở bề ngoài là việc của lớp trẻ.
50 Từ người trẻ tuổi kia mà liên tưởng tới Diệp Thước, hẳn là khi hắn tu luyện, nhất định cũng là toàn lực ứng phó như thế. . . . - Hai huynh đệ này, rốt cuộc là các ngươi tự mình tạo ra áp lực lớn như vậy cho bản thân, có lẽ Thần Dạ ta đã khiến cho các ngươi lo lắng ?Thần Dạ không khỏi thở dài nặng nề, kí ức trong đầu hiện ra cực kì nhanh chóng.
51 Mà thanh niên này, sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi đứng sẵn ở đó thì sắc mặt thay đổi mãnh liệt. - Thiết Phiến công tử, Diệp Thước!Diệp Thước xoay người, nhìn người trẻ tuổi phía sau thì cười nhạt nói: - Khoái Kiếm Tiêu Một, nhiều năm không gặp Không biết kiếm của ngươi , so sánh năm đó đã nhanh hơn được mấy phần?Tiêu Một sắc mặt căng thẳng, nói với âm thanh lạnh lùng: - Nghe nói Thiết Phiến công tử mấy năm trước bởi vì không chịu đựng nổi việc tranh quyền đoạt lợi trong nhà, cho nên một mực ẩn cư.
52 Tiêu Một tất nhiên thật không ngờ, cùng trong lúc Diệp Thước tìm hắn , thì tại một con phố dài khác còn có một trận chiến đấu dễ dàng. . . . Mà vào lúc Tiêu Một đối mặt mưa phùn đầy trời mở miệng mắng Thần Dạ, Diệp Thước đã lại thay đổi một chiến trường nữa.
53 Liên tưởng đến tu vi cùng thực lực của Diệp Thước hiện nay. . . . Nếu như không hoàn toàn bóp chết đầu mối này, để rồi thật sự khiến cho hai nhà Thần Diệp cùng đi tới một chỗ, thì đủ loại kế sách của hoàng đế, sẽ càng khó có thể thi hành hơn.
54 Đối với Thần lão gia tử, Diệp Vô Địch thực lòng không phục. Đến khi Thánh Chủ Gia mất, sau khi nhìn thấy thái độ của đương kim hoàng đế đối với Thần gia, lão đã biết rõ, cơ hội của Diệp Vô Địch lão và Diệp gia đã đến.
55 - Không có ý tứ này?Thần lão gia tử cười giận: - Trong Thiên Sương Lâu, ngươi cũng có đó, lại coi thường không thèm chú ý đến hỗn trướng Trường Tôn gia trêu chọc người trong nhà Bổn vương, cái này gọi là không có ý tứ kia sao? Vậy ngươi nói cho Bổn vương, như thế nào thì ngươi mới coi là có ý tứ đây? Có phải là người bị các ngươi giết rồi, thì Bổn vương mới có thể tìm ngươi để hỏi một câu như vậy sao, hừ?- Lão Vương.
56 - Đừng nói lời vô dụng, Trường Tôn lão nhi, nếu mà ngươi không có một công đạo cho Bổn vương, Bổn vương liền lập tức tấu thỉnh bệ hạ, hặc tội ngươi không dạy nổi cháu, phạm tội để mặc cho cháu làm xằng làm bậy.
57 Tâm tình của Hoàng đế rõ ràng cũng không phải rất tốt, rất lâu sau đó, ngài phẩy phẩy tay rồi đứng dậy đi về hướng thư phòng hậu điện. Mắt thấy vậy, các vị đại thần do Trường Tôn Mạt cầm đầu mới bất đắc dĩ rời khỏi điện Kim Loan.
58 - Chẳng lẽ phải chịu bó tay sao?Nghe vậy, âm thanh ngọt ngào cười nhạt rồi đáp: - Gia gia, nơi này là Đại Hoa hoàng triều, mặc dù võ đạo tối thượng, nhưng hiện tại còn không phải lúc có người có khả năng thoát được quyền uy của hoàng thất.
59 - Vốn là, gia gia tính toán, trong lứa tiểu đồng các ngươi tranh đấu, gia gia sẽ không nhúng tay. Các ngươi lựa chọn lấy con đường, các ngươi tự chính mình đi.
60 Lần này, tất nhiên bởi vì là tu vi thăng tiến, có khả năng lần thứ hai được tiểu đao dẫn dắt mà hắn nhìn thấy Cổ Đế Điện. Nhưng cũng đã không còn loại cảm giác kìm lòng không đậu như lúc đó.