361 Tuy chung quanh một người cũng không có, nhưng Lý Thiên Hòe đã hết sức hiểu được rõ ràng, hết thảy vừa mới phát sinh đã trở thành một cái tâm ma của hắn, nếu như không khu trừ cái tâm ma này, như vậy đời này kiếp này hắn đừng mơ tưởng ở trên con đường võ đạo có tinh tiến.
362 Tuy nói Lý Thiên Hòe trọng thương trong người, uy lực của cái gọi là Hàn Nhật Xạ Nguyệt tiễn không lớn bằng lúc trước, nhưng ngay cả ngăn cản nửa giây cũng không làm được, có thể nghĩ được một thức mà Tử Huyên thi triển ra là kinh khủng như thế nào.
363 - Vì sao, tại sao lại như vậy?Lòng Thần Dạ lần nữa chìm vào vực sâu, rất có cảm giác vĩnh viễn cũng không được siêu sinh!Trước khi mình rời đi không phải đã chính miệng nói qua, mặc kệ hoàng đế dùng lý do gì muốn cho phụ thân dẫn binh, cũng không thể đáp ứng sao? Vì sao lão gia tử còn làm vậy?Thần Dạ biết rõ, lão gia tử đối với cảnh trong mơ trong lời của mình tuy sẽ có hoài nghi, nhưng Thần Dạ tin tưởng, phàm là những gì mình nói, lão gia tử nhất định đều nhớ ở trong lòng, mà mình cũng từng cường điệu qua, đây là vấn đề liên quan đến tương lai Thần gia, những chuyện khác có thể mặc kệ, nhưng chuyện phụ thân dẫn binh xuất chinh tuyệt đối không thể đáp ứng.
364 Tự nhiên từ sau khi hoàng đế leo lên bảo tọa cửu ngũ chí tôn thì vẫn luôn kiêng kị Thần gia, ngoài sáng trong tối đều luôn phòng bị không rõ, trên triều đình, trong quân đội, chỗ nào cũng có.
365 Thần Dạ chợt nhìn về phía mẹ con Tử Huyên, nói khẽ:- Các ngươi ở chỗ này chờ ta, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Tử Huyên, ngươi đáp ứng ta, cũng không thể đi tìm ta.
366 30 vạn đại quân, cơ hồ trong vòng một đêm bị tàn sát cái sạch sẽ, ngay cả là phụ thân phóng binh sĩ Đại Thương Hoàng Triều tiến vào thì cũng khó có thể làm được, chi đại quân này, chính là quân đội tinh nhuệ của hoàng triều, mặc dù không có nửa điểm phòng bị cũng đừng mơ giết sạch mọi người trong đó.
367 Không chỉ như thế, theo Thần Dạ một đường rời đi, trăm dặm chi địa, giờ phút này, cũng đều đã rơi vào tay Đại Thương Hoàng Triều. Đoạn đường này tới, khắp nơi đều là bi oán chi ý, khắp nơi đều là sát phạt chi khí, vô số dân chúng lầm than, lại có vô số người bị bắt làm tù binh, người Đại Thương Hoàng Triều mặc dù không tiến hành tẩy trừ đại quy mô, nhưng chí ít có rất nhiều người không muốn thần phục đã bị chết dưới đao của bọn hắn.
368 Cũng vào sáng sớm này, một thân ảnh thân ảnh, từ đằng xa lướt tới nhanh như điện, không bao lâu liền xuất hiện ở trước cửa thành Đế Đô. - Thần Dạ!Trông thấy đạo thân ảnh này, tất cả các binh sĩ thủ thành, khuôn mặt vốn lạnh lùng kia trong đồng tử lập tức hiện lên ra sát ý lạnh lùng và ngưng trọng cực độ.
369 Nhìn qua phía trước hoàng cung, Thần Dạ cười nhạt một tiếng, xem ra, vì mình, cự động của hoàng thất quả thật rất lớn. Trước cổng chính hoàng cung, ước chừng hơn một ngàn binh sĩ võ trang đầy đủ đã sớm nghiêm chính đứng đó, trường thương trong tay hiện ra hào quang sâm lãnh, giờ phút này, toàn bộ nhân thủ cổ tay khinh động, trường thương, thình lình chỉ về phía người thiếu niên trong quảng trường, sát ý kinh người bắt đầu lan tràn!- Thần Dạ, ngươi lá gan không nhỏ, lại dám một mình trở về, lại còn xông vào hoàng cung.
370 Thần Dạ muốn giết, chỉ là những người cố ý nhằm vào Thần gia, những người khác đều là vô tội cả. . . Thần gia, đã lưng đeo 30 vạn nhân mạng, Thần Dạ thật sự không muốn lại tạo ra quá nhiều giết chóc, cho dù vào lúc này giết chóc là phương pháp tốt nhất để chấn nhiếp địch nhân.
371 Dưới lòng bàn tay, huyền khí năng lượng Vân Thái Hư lại như một tấm mạng nhện, mặc dù chưa từng triệt tan rãn, nhưng lại tràn ngập cảm giác vô lực, mà lúc hắn vô lực đi chèo chống nữa thì trọng kích của Quỷ Thi lại sinh sinh phá vỡ bình chướng hỏa hồng sắc, một quyền đánh lên ngực hắn.
372 Trên mặt người nọ lộ vể sốt ruột, thấp giọng nói. Thần Dạ nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời, lập tức đi vào bên trong, nhưng cũng không trực tiếp đến chỗ lão gia tử, mỗi một tòa thiết lao kế tiếp, hắn đều xem qua một lần.
373 Thần Dạ nhẹ gật đầu, mi tâm liền phát lạnh, chẳng lẽ, là vì Thiên Nhất Môn, mới khiến cho lão gia tử không thể không làm vậy sao?Xem thấu suy nghĩ của Thần Dạ, Thần lão gia tử nói:- Đương kim thế giới, vô số cao thủ, tông phái mọc lên san sát như rừng, càng nhiều vô số kể, Thiên Nhất Môn cũng chỉ là một trong số đó thôi, theo lão phu biết, thực lực chỉnh thể của Thiên Nhất Môn ở trong thế giới tông phái cũng không cường đại lắm!- Thế giới tông phái?Thần Dạ nhíu nhíu mày, từ này đây là lần đầu hắn nghe.
374 Thần lão gia tử trùng trùng điệp điệp thở dài, nói:- Ngươi cũng đã biết, kỳ thật Thánh chủ gia, lão phu, cùng với lão Lâm, đều là xuất từ Thiên Nhất Môn.
375 - Dạ nhi, nơi này là nơi thị phi, con mau mau rời khỏi đây đi!Thần lão gia tử trong nháy mắt liền già đi rất nhiều. - Gia gia và Lâm lão không đi, thì sao Tôn nhi có thể rời đi chứ?Thiên Nhất môn cường đại, vào giờ phút này giống như một ngọn núi cao nguy nga đè ép trên bả vai Thần Dạ.
376 - Có phải không?Thần Dạ cười lạnh nói:- Vô luận là thời gian hay là hoàn cảnh thì ngươi cũng đều phải trả một cái giá rất lớn đấy!- Cho dù có lớn thế nào thì ta cũng sẽ trả!- Tam ca, nếu như ta không đoán sai thì cái gọi là cái giá phải trả thật nhiều, chính là lấy cả Thần gia làm thành tiền đánh cược có phải không?Thần Dạ liên lục cười lạnh.
377 Ở bên ngoài hoàng cung, Trưởng Tôn Mạt mang theo một ngàn binh lính, như muốn chém giết mình, sau đó tiến vào hoàng cung, mãi cho đến sau này chỉ có một mình Vân Thái Hư xuất hiện ở trước thiên lao, và sau khi nhìn thấy lão gia tử Thần Dạ đã hiểu được, cao thủ của Thiên Nhất môn đang thử dò xét mình.
378 - Oanh thanh sắc toàn văn duyệt độc!Một quyền này nặng nề oanh kích ở trên lồng ngực của hoàng đế. Nhưng Thần Dạ rõ ràng lại nhìn thấy, thời điểm một quyền này của hắn tiếp xúc với lồng ngực của hoàng đế, lại có một đạo quang mang đỏ rực dữ dội tuôn ra trong cơ thể người này, chợt năng lấy một quyền này.
379 Không ai nghi ngờ việc nếu như Thần Dạ bị đánh trúng…. cho dù hắn không chết thì sợ rằng kết quả cũng sẽ cực kỳ thê thảm. Đối diện với mấy cái này, tâm thần của Thần Dạ khẽ chuyển động, điện Cổ Đế bay vút qua, quang mang tử sắc từ trên trời giáng xuống vây cả người Thần Dạ ở bên trong đó, cùng lúc đó bàn tay kia mở ra, hơi thở cực nóng giống như ma quỷ đang trôi lơ lửng…- Huyền đế huyền minh thủ!Một bàn tay dường như trong suốt từ trong hư không hiện ra, mang theo uy lực vô kiên bất tồi, không chút do dự vỗ vào trên cũi kia.
380 - Hô!Thần Dạ nhẹ thở ra một hơi, chợt nắm lấy tay hai vị huynh đệ, cười nói:- Huynh đệ gần nhau, không sợ thiên hạ! Có các ngươi ở bên cạnh thật là tốt quá!- Huynh đệ gần nhau, không sợ thiên hạ, nói rất hay!Diệp Thước cười to, mặt hướng về phía Linh tiên sinh, nói:- Mỗi một năm hoàng triều Đại Hoa có biết bao nhiêu cao thủ, mặc dù đếm không hết nhưng ta lại chưa bao giờ đại chiến với cao thủ Thông Huyền.