301 Cái nhìn kia như đang nói ọi người, nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cừu hận như vậy đâu. . . . Vô luận là người hay là sinh linh khác, phàm là đã có linh trí, đã có tư tưởng, vậy thì đều không thể nào đơn thuần như khi còn bé được.
302 - Khặc khặ-x-xxxxx, có ý tứ, rất có ý tứ, mới vừa rồi còn giao chiến, nhưng ngay lập tức đã biến thành bạn tốt không nỡ rời, hai người một yêu các ngươi, thật sự khiến người có chút không hiểu nổi.
303 Hiển nhiên một kích này, thần bí nhân đã muốn đánh chết Thần Dạ!Tà ý vô tận tràn ngập trên không rừng rập, uy thế vô tận, cả mảnh không gian này cũng như sắp sụp xuống vậy, tu vị của thần bí nhân đã không phải bàn cãi!Xùy~~!Không thấy Thần Dạ có hành động gì, mà ở bên kia, quanh thân Liễu Nghiên đã lập lòe hào quang sáng chói, theo sát sau đó hào quang nhập kiếm, từ bên trong trường kiếm, kiếm cương chi khí lăng lệ ác liệt bắn nhanh ra, thẳng đến điểm hôi mang kia.
304 Lông mày Thần Dạ có chút nhíu lại, hắn nhẹ nói nói:- Liễu cô nương có ý là theo tu vị ngươi càng cao, cách cái chết cũng càng gần sao?Liễu Nghiên nói:- Tuổi thọ của ta, nhiều nhất chỉ còn năm năm, trong năm năm này, ta sẽ dốc hết toàn lực vì Vũ Bang đạt được càng nhiều tài nguyên hơn nữa, vì Vũ Bang đánh xuống trụ cột vững chắc.
305 Tiếng nói tuy rằng bình thản, nhưng uy thế ẩn hàm trong đó lại lộ rõ, có lẽ sau lưng Chung Vân kia cũng có thế lực không kém làm chỗ dựa, nhưng bản thân hắn tuyệt đối không có tư cách sĩ diện ở trước mặt Liễu Chân.
306 Bốn mắt nhìn nhau giữa không trung, tựa hồ hư không cũng theo đó nhẹ rung động, không có ánh lửa kim thiết văng khắp nơi mà ra, có chăng chỉ là mềm mại xúc động lòng người.
307 - Tốt, cám ơn ngươi!Thần Dạ cũng không khách khí, lập tức liền đi vào phòng, trong khoảng thời gian này, từ Đại Danh Phủ chạy đến đây đã sắp khiên Thần Dạ quên mất hương vị giường ngủ là thế nào rồi!- Liễu cô nương?Thần Dạ chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trở lại hô:- Ba ngày sau ngươi cùng Phong Ma đánh một trận, ta nghĩ, dùng cách làm người của Phong Ma, hắn hẳn sẽ không âm thầm hạ thủ lưu tình đấy chứ?- Đúng vậy, sao vậy?Liễu Nghiên có chút ngẩn người, không rõ Thần Dạ sao lại hỏi như vậy.
308 Tuy rằng ở trên võ đạo tu vị, Thần Dạ so với Phong Ma vẫn còn khoảng cách, ít nhất cũng không cùng một cảnh giới, nhưng trong Tử Vong Sâm Lâm thấy Thần Dạ ra tay, đã khiến Liễu Chân hiểu rõ thiếu niên này không hề đơn giản, đối với hắn, Liễu Chân cũng có đầy đủ tin tưởng.
309 Tuy nói trong quá trình này từng có rất nhiều gặp gỡ, nhưng không thể phủ nhận, cái gọi là gặp gỡ và vận khí, đó cũng là một loại thể hiện của thực lực.
310 Trong tiếng nghị luận đầy trời, đột nhiên một đại đội nhân mã xuất hiện, cả biển người chật như nêm cối này lập tức tự động tránh ra một con đường để mọi người Ưng Bang dễ dàng đi tới sinh tử đài.
311 Nếu hắn lựa chọn người thiếu niên này, như vậy người thiếu niên này nhất định có chỗ hơn người. - Tiểu tử!Thanh âm cả Chuông Viêm hơi hơi ngưng trọng một chút, hắn cũng không phải là loại ngu ngốc, cũng nghĩ đến chỗ mấu chốt, nhìn Thần Dạ mà hờ hững nói:- Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân quả thật đáng giá tán dương, nhưng đừng bởi vì một nữ nhân mà vứt đi tính mạng của mình.
312 - Oanh!Hai cái thiết quyền va chạm vào nhau giữa không trung, nhìn như đều không có nửa điểm kình khí dũng động, nhưng mà ở sát na đụng vào nhau lại có một cỗ ba động cuồng mãnh giống như là bạo phong hung hăng tịch quyển mà ra, trên sinh tử thai trực tiếp bị xé nứt ra một cái khe thô tráng như cánh tay.
313 - Hống!Long ngâm vang dội, một quyền kia giống như phá vỡ một phương vị diện, phá hư không trói buộc, ở dưới ánh mắt chú thị của vô số người mà cùng với một chưởng đủ để liệt địa kia ngang nhiên chạm vào nhau.
314 Cũng chỉ có Liễu Nghiên cùng Phong Ma mới có thể nghe hiểu được lời này rốt cuộc là có ý gì. - Một chiêu, đến đây đi!Trường thương của Phong Ma như kiếm chỉ hướng Thần Dạ, trong lời nói có run rẩy nhè nhẹ, điên cuồng trong mắt cũng là càng thêm nồng đậm.
315 Hai cái đều là hàm chứa phong mang cực kỳ lăng lệ, không gian dọc đường đi dập dờn bồng bềnh, khe nứt lan tràn, lực phá hoại đáng sợ khiến cho trên khuôn mặt của những người quan sát đều tràn đầy rung động cùng sợ hãi, bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng uy thế cường đại như vậy cư nhiên chỉ là hai võ giả mới bước vào cảnh giới Trung Huyền không lâu đánh ra ngoài.
316 Tuy nói thủ đoạn của Thần Dạ cũng chưa bày ra toàn bộ, nhưng ở bên trong quyết chiến sinh tử thật sự, cho dù Thần Dạ có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, như vậy cái giá phải trả nhất định là vô cùng to lớn, một cái không tốt rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cả đời này của hắn.
317 Trên khuôn mặt của Thần Dạ có từng tia tiếu dung, ở bên ngoài Đại Danh phủ, bị đám người Trầm Nhất Sơn kia phục kích, khẩu khí này chính mình nuốt không trôi, Trường Tôn Nhiên đồng dạng cũng nuốt không trôi, xem ra nàng là đang trù tính cái kế hoạch gì đó.
318 Thần Dạ chậm rãi mờ mắt, đứng dậy đi ra, trên hư không đầy sao khiến cho đêm tối không còn thê lãnh. . . - Chủ nhân, có người xông vào. Thần Dạ dõi mắt hướng sang một chỗ nhìn lại, trong trang viên tuy nhân thủ không phải là quá nhiêu, nhưng lực lượng phòng ngự căn bản còn có, có người có thể xông vào được xem ra thật không đơn giản.
319 Thần Dạ không khỏi buông tiếng thở dài, nhìn về phương hướng Phong Ma rời đi, ánh mắt không khỏi ngưng tụ. Ở phía trước có một đạo thân ảnh khác mang theo vẻ kinh hoảng lướt đến nhanh như tia chớp, ở sau khi gặp được Phong Ma, thân ảnh kinh hoảng kia lập tức biến thành sát ý vô tận.
320 Dưới sự tức giận, Chung Viêm hét lớn một tiếng,t rong tay xuất hiện hai chuôi trọng chùy huy động lên giống như cự nham, chia ra hung hăng đánh tới Quỷ thi cùng thanh sắc thương mang.