241 Một đạo ánh sáng tím bạc chỉ sau một cái chớp mắt đã trào ra láp lánh từ trong cơ thể Thần Dạ. Lập tức ánh sáng sặc sỡ loá mắt đã chiếu cho cả đại điện có hơi hôn ám này đều được sáng tỏ như ban ngày.
242 Thần Dạ cũng chưa từng nghĩ tới phải tu luyện Hồn Biến đến loại trình độ này. Chỉ là bởi vì sau khi Hồn Biến thì hồn phách có khả năng tự động tu luyện, mà khi tu luyện được lại sẽ có một bộ phận lớn tặng lại ình.
243 - Thần Dạ công tử, mời đi?Người cầm đầu làm ra vẻ tựa hồ rất thân thiết với Thần Dạ bèn cười nói. Cùng lúc đó, những người phía sau hắn tản ra cực kì nhanh chóng, vừa lúc vây quanh Thần Dạ vào giữa.
244 - Thần Dạ, đây là Cuồng Đao Quán ta, ngươi rất càn rỡ. Võ Cuồng hai mắt lập tức phát lạnh. Lão chuẩn bị lâu như vậy, không tiếc xấu mặt mà lưng cõng tai tiếng bêu danh để bày ra tư thế này.
245 - Cái này?Võ Thiên Kỳ có hơi chần chờ. Thu Chấn tiếp tục nói:- Chỉ cần tất cả mọi người chúng ta còn sống, La Linh vẫn còn trong tay chúng ta liền chưa chắc không có cơ hội báo thù cho ông nội của ngươi.
246 Cổ Đế Điện, ngay cả Quỷ Thi cũng có thể giam cầm, huống chi là những con tôm tép này ?Không ai có khả năng chạy đi, tự nhiên mỗi người liền thành dê cừu đợi làm thịt ức hiếp.
247 Sau khi hai người rời đi, cánh cửa Cuồng Đao Quán lập tức mở rộng ra. Tất cả mọi người, đều thấy tận mắt trong trang viên vốn rất khí thế này, là các thi thể nằm đầy đất.
248 Nói tới chỗ này, gương mặt La Linh có hơi căng thẳng, rồi chợt giãn ra mà hạ giọng nói nhỏ:- Công tử không xuất hiện, chỉ sợ là muốn rèn luyện tính cách của ta.
249 Bóng dáng đang bay vút hướng về phía trước, chỉ sau một cái chớp mắt đã có tốc độ nhanh hơn một chút. Hiện tại, cơ hồ đó là tốc độ nhanh nhất lúc Thần Dạ đã dốc hết khả năng.
250 Mà cả quá trình này, ít nhất phải cần thời gian mấy tháng mới có thể kịp làm được. Nhưng mà, so sánh với với chuyện đã tiêu trừ được sự không cam tâm ở trong lòng và mũi kim đâm chích kia thì những điều này cũng không quá quan trọng.
251 Trong đại sảnh La gia, La Linh ngồi lẳng lặng trên vị trí cao nhất. Hai bên tả hữu có đông đảo người. Ánh mắt của ai nấy đều từ phức tạp lúc ban đầu đã biến thành không hay vào hiện tại.
252 Nhưng cho dù những người này thúc dục công pháp như thế nào, thì tầng mây linh khí kia cũng không hề động đậy, đều mặc kệ những người này. Thời gian ước chừng đã qua khoảng một phút đồng hồ, vào lúc bọn họ đang kinh ngạc vì tầng mây linh khí xuất hiện, thì tầng mây linh khí biến động mãnh liệt.
253 - Công tử, La cô. . . . La gia chủ đưa ra yêu cầu, chúng ta đều đồng ý. . . . Không đợi La Linh nói câu gì, từ trong đám người, người trung niên trước đây ngồi ở vị trí bên trái trong đại sảnh kia đã vội vàng nói.
254 Sau khi ngừng lại, âm thanh của Thần Dạ nghiêm nghị hơn một chút:- Ta nghĩ những chuyện muốn ngươi làm, đó là mau chóng khống chế trấn Thanh Dương này.
255 Trên đường cái quan tự nhiên là người đến người đi, tuấn mã cũng không thể chạy thông suốt. Vì vậy, tên quân lính chạy ngay phía trước nhất lập tức quơ cây roi da trong tay để đánh những người né tránh không kịp.
256 Có lẽ chỉ là trưởng quan này muốn mượn uy, để cho chính mình thoát khỏi nguy cơ một lần bị cáo buộc mà cố ý nói như vậy. Thần Dạ cũng hy vọng, cái này chỉ là trượng hợp đặc biệt, thực sự không phải là toàn bộ.
257 Nếu như những lời ông lão nói đều là sự thật, như vậy, hiện nay phủ Đại Danh đã hoàn toàn rối loạn. Uy tín của Trấn Quốc Vương Gia tại phủ Đại Danh, chỉ sợ trở nên không đáng một đồng.
258 Còn vị chủ quản quân đội chính là nhân vật, cũng là để cho Thần Dạ đau đầu không thôi. Trước khi rời khỏi đế đô, hắn đã từng có một phen nói chuyện hồi lâu cùng lão gia tử.
259 - Hừ, dám nhục mạ lão gia tử, Tiết Lâm, vốn chỉ muốn bắt ngươi về. Hiện tại, ngươi cũng là không thể không chết. Giết hắn!Nghe được mệnh lệnh, mấy người khác quơ lưỡi dao sắc bén trong tay, xông vào định chém người trung niên kia.
260 Phủ Đại Danh có vị trí địa lý quan trọng, nên quân đội đóng quân ở chỗ này tự nhiên không phải là quân tạp nham. Nhưng Nhữ Nam Môn phóng một quả đạn tín hiệu, liền nhanh chóng đưa bọn họ lại đây.