1701 Ngươi cũng không nợ ta, năm đó ta mang bí mật nói cho ngươi biết, tùy ngươi thoát đi, đi tới thế giới này, đó là ta tự nguyện quyết định, cũng không phải bởi vì ta năm đó đi nhầm một bước, cũng không phải bởi vì ngươi mà ta bị cả thế giới đuổi giết mới trốn đến nơi đây.
1702 Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, nói ra:- Mặc kệ là lúc nào, cho dù kết cục ra sao, ta đều dùng lấy ngươi làm kiêu ngạo. Ngươi mới thật sự là người trực chỉ bản tâm, chỉ có ngươi mới có thể đạp phá tất cả, không có gì có thể ngăn cản con đường ngươi đi tới cuối cùng, đồ sát cũng tốt, thủ hộ cũng được, ngươi chưa từng lùi bước, ngươi chưa từng thỏa hiệp.
1703 Mưa gió sắp tới, xem như là cái gì chứ, thế gian vĩnh viễn sẽ lưu lại tiếc nuối. Nói tới đây, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn vào nơi rất xa, rất xa.
1704 Thánh Thiên giáo đột nhiên muốn đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, cảnh này tương tự năm xưa cở nào. Năm đó Thánh Thiên giáo cướp đoạt ranh giới của Tẩy Nhan cổ quốc, động toàn giáo đánh Tẩy Nhan Cổ Phái, cuối cùng Tẩy Nhan Cổ Phái chiến bại, mất đi ranh giới, Thánh Thiên giáo ở quốc gia của Tẩy Nhan Cổ Phái thành lập Bảo Thánh thượng quốc.
1705 Ô --Lập tức tiếng kèn vang vọng cả Tẩy Nhan Cổ Phái, tiếng trống trận đông đông đông rung chuyển đại địa, trong một chớp mắt, toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dâng cao, mỗi đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đều sẽ chém giết tới cuối cùng.
1706 Đối với đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái mà nói, Thần Nha Phong là trái tim của Tẩy Nhan Cổ Phái, Tẩy Nhan Cổ Phái bảo vật và công pháp bí kíp đều đặt ở nơi này, nếu như bị địch nhân đánh hạ Thần Nha Phong, Tẩy Nhan Cổ Phái chắc chắn rơi vào tay giặc.
1707 Lúc này một âm thanh vang lên, nói ra:- Năm đó Đạp Không Sơn các ngươi ở sau lưng quấy phá, sai sử Thánh Thiên giáo tới đoạt ranh giới Tẩy Nhan Cổ Phái, lão già khọm ta không so đo với các ngươi.
1708 Tuần thế thiên tướng lạnh lùng nói, lời vừa nói ra thì khí huyết "Oanh" một tiếng phóng lên trời, còn sáng lạn hơn cả pháo hoa. "Ông" một tiếng, thời điểm này trong hư không xuất hiện một đạo môn, một cánh cửa lớn mở ra, thiên binh vạn mã không ngừng xông ra.
1709 Nhìn qua bóng lưng ngồi xếp bằng trên Đạp Không Sơn, cho dù là Tam Quỷ Gia cũng ngưng trọng, hắn biết rõ đối thủ của mình là thần thánh phương nào, hắn cũng biết đối thủ đáng sợ tới cỡ nào.
1710 Hai chi quân đoàn giết tới như dòng lũ sắt thép, như là hung thú hồng hoang, sát khí đáng sợ đã làm cho người ta mềm chân, nói gì tới chiến đấu. Nhưng mà đối mặt quân đoàn như vậy, Lý Thất Dạ mí mắt cũng không nhảy một cái, chỉ khẽ vẫy tay vài cái, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, tam giác cổ viện bay ra ngoài.
1711 Ah --Vào lúc Lý Thất Dạ vừa nói xong lời này, tuần thế thiên tướng cùng Thanh Huyền yêu tổ đều kêu thảm một tiếng, hai tay của hắn nắm lấy đầu lâu của hai người, nghe được tiếng vỡ vụn vang lên, Lý Thất Dạ rút đầu lâu của bọn họ lên, ngay cả xương cột sống cũng bị rút ra.
1712 Tam Quỷ Gia lộ ra ba cây răng vàng, vừa cười vừa nói: - Tôn thiên yêu thần, ngươi chỉ là đoàn trưởng cận vệ đoàn cũng dám hét to với ta, Đạp Không đúng là vô địch! Hắn còn sống ta kiêng kị hắn bảy phần, nhưng mà ở trước mặt ta còn chưa tới phiên ngươi hét ba gọi bốn, có giỏi bảo Tiêu Thanh Thiên đi ra đây.
1713 - Được rồi, vậy hãy để cho ta lãnh giáo đại đạo vô thượng không ai bì nổi của ngươi. Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi nói ra. - Mục Thiếu Đế lui ra! Thấy Mục Thiếu Đế muốn chiến một trận với Tiêu Thanh Thiên, Lý Thất Dạ phân phó nói.
1714 - Nhất Kích Hoành Cửu Thiên -- Nam Đế một kích nơi tay, thân thể biến hóa, không còn tùy ý mà là như cột chống trời, vào thời khắc này hắn tỏa ra khí tức cực kỳ cuồng bạo, cửu thiên thập địa chỉ còn lại một mình hắn.
1715 - Ah! Vào thời điểm này tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, một thân hình cực lớn từ trên cao rơi xuống. - Không! Tiếng kêu thê thảm này vang vọng, tiếng thét chói tai này từ Thanh Huyền cổ quốc vang vọng ra.
1716 - Các ngươi còn non lắm. Trong người sắt to lớn có tiếng cười Lý Thất Dạ vang vọng, người sắt to lớn hợp hai tay lại, "Oanh" một tiếng, mảnh không gian này lập tức hòa tan, đôi bàn tay sắt to lớn kia bắn quang hạt hóa thành cái lò lớn, lập tức hòa tan cả không gian, nghe được âm thanh "Phanh, phanh, phanh" vang lên, từng tòa tiên sơn bị hủy diệt.
1717 Mặc dù nói Bộ Liên Hương cũng không có đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà nàng xé rách tổ địa Thanh Huyền cổ quốc, chuyện này có ý nghĩa Thanh Huyền cổ quốc muốn trùng kiến tổ địa còn khó hơn lên trời, huống chi Bộ Liên Hương cướp đi bí khố Thanh Huyền cổ quốc, chuyện này có ý nghĩa Thanh Huyền cổ quốc mất đi tất cả bảo tàng và bí kíp, tương lai Thanh Huyền cổ quốc cho dù không bị người khác chia cắt, chỉ sợ đế thuật của bọn họ cũng thất truyền.
1718 Đó cũng không phải nói đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên quá yếu, mà là đối thủ quá mạnh mẽ, Nam Đế yêu nghiệt này, đương thời khó có người nào ngăn cản được, hắn là người có hi vọng trở thành Tiên Đế nhất, cách Tiên Đế chỉ có một bước ngắn mà thôi.
1719 Lý Thất Dạ nhìn qua người trên bầu trời, híp mắt lại, chậm rãi nói ra: - Khó lường, thậm chí ngay cả đế thi cũng dám bảo tồn, đúng là không sợ đế thi cắn trả mà! Xem ra Tiêu Thanh Thiên tọa trấn Đạp Không Sơn là vì trấn thụ đế thi.
1720 Lúc này tất cả mọi người cảm giác thi thể Đạp Không Tiên Đế nắm giữ càn khôn trong tay, tất cả mọi người cảm thấy thiên địa vào lúc này cực kỳ yếu ớt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50