101 Hơn một vạn ba nghìn khối nguyên thạch được đặt vào vị trí khởi động kết trận trong nháy mắt lập tức phóng ra quang mang chói mắt, gốc cây thoạt nhìn như đã chết rất lâu ở trung tâm kết trận giống như chết đói điên cuồng hấp thu nguyên lực.
102 Mỗi lần kim sư gầm thét lên một tiếng chấn động đều làm cho mọi người bên trong kết trận run sợ trong lòng. Chỉ trong chốc lát, kim sư điên cuồng đã đánh vào hư nhãn đến thất linh bát lạc, miệng kim sư đã vào được một nửa, mạnh mẽ rống lên một tiếng, sóng âm cường đại làm cho hơn mười người có tu vi không cao xuất huyết màng tai, kinh mạch nhộn nhạo.
103 Ầm Ầm. . . Lâm Khiếu Đường bị kim quang đánh trúng giống như viên đạn bắn xuống mặt đất, va chạm xuyên quan ba phòng ốc lưu lại một vết tích dữ tợn…. Hắn còn sống hay không?Đây là điều mà mỗi người đều đang suy nghĩ!Dựa theo lẽ thường, coi như cao thủ sĩ cấp đỉnh cũng không chịu nổi đòn công kích mạnh mẽ này, cho dù không chết cũng phải trọng thương.
104 Lâm Thiên Chính đối với vị điệt nhi họ hàng xa này vốn không có nhiều hảo cảm cho lắm, đem tôn nữ gả cho hắn cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, chỉ vì muốn gia tộc có thêm một chỗ dựa vững chắc, lúc này vừa mới kết thúc chiến sự, tàn cục còn chưa thanh lý, vị điệt nhi này đã vội chạy đến nhắc nhở chuyện tế nhị như vậy.
105 Lúc đẩy lùi Kim sư, Lâm Khiếu Đường cảm thấy một luồn nguyên lực vô cùng bá đạo bỗng nhiên muốn phá thể mà ra, áp lực trong cơ thể tăng cao, tới buổi tối luồng nguyên lực bá đạo này dần dần càng khó không chế, huyết mạnh càng lúc càng căng cứng phồng to mãnh liệt.
106 Mười một tên cân vệ lao đến bao vây xung quanh Lâm Vũ Nhàn đang ngồi dưới đất, Lý Phong âm hiểm cười từ phía sau bước ra. Đám người Lý Phong chỉ nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, liền không để ý đến hắn nữa, chỉ chú tâm nhìn thẳng vào mục tiêu của mình.
107 Kỳ Áo giống như một con quỷ đói, đem thức ăn tìm được trong phòng mang hết ra ngoài một trận điên cuồng càn quét xảy ra. Lâm Khiếu Đường khó hiểu đánh giá kẻ thần bí này, so với ba năm trước đây, hắn tựa hồ cường tráng hơn một chút, những vết sẹo trên người do bọc mủ vỡ ra đã biến mất, ngay cả dấu vết cũng không hề lưu lại, quần áo trên người vô cùng rách nát, so với tên khất cái cũng chỉ khá hơn chút ít mà thôi, tóc rối tung, chỉ có trên mặt coi như sạch sẽ, nhưng râu ria lại che hết cả nửa khuôn mặt.
108 Đan dược này quả là quá thần kì rồi! Lâm Khiếu Đường xoa xoa bụng của mình nói thầm. - Thế nào? Đúng là cảm thấy dễ chịu hơn không?Kỳ Áo rất nắm chắc hỏi.
109 Kỳ Áo của ngày hôm nay nghiêm túc một cách dị thường, không hề giống như ba năm trước đây, khi mới "sinh ra" luôn hài hước dí dỏm, giống như trong lòng đang có tâm sự nặng nề, cho dù Lâm Khiếu Đường có làm bất cứ bộ dáng cố ý chêu trọc hay tán dóc nào, Kỳ Áo cũng không hề có một chút hứng thú.
110 Lương Bồi cam đoan nói:- Sư huynh yên tâm, vì muốn có được tin tức đáng tin cậy ta phải đến khu giao dịch Hoa U trả một số tiền rất lớn, Linh Mộc kết trận nhiều nhất chỉ kéo dài ra trên dưới hai ba dặm, hơn nữa liền mất dần tác dụng, lên cao chỉ tầm hơn trăm trượng, chắc chắn không đến được tận sườn núi này.
111 Ngồi xếp bằng trên giường vận công chữa thương, Lâm Bình lười nhác ngoảnh đầu, vẻ mặt cầu xin nói:- Đại ca, ta sẽ gọi ngươi là đại ca, xin người đừng tiếp tục nhiều lời vô ích, thực sự ta rất phiền, muốn ta phế bỏ tu vi hiện tại, đánh chết ta cũng không làm.
112 Trong rãnh cũng có thể lật thuyền, Lương Bồi dù không cam lòng nhưng thâm thể cũng chỉ có thể căng cứng cam chịu, sợ hãi có chút dị động nào, lợi trảo phía sau lập tức bóp nát cổ của mình.
113 - Sư phụ ca ca, không thể tin tưởng bọn họ, chờ ngươi giao ra thứ đó, bọn họ khẳng định sẽ giết chết chúng ta!" Lâm Vũ Nhàn không biết lấy đâu ra dũng khí đột nhiên nói.
114 Môi hơi dầy, nhưng cũng mịn màng, mũi không cao không thấp, một đôi con đen ngươi trong như nước hồ yên lặng khống sóng, nhưng lại có thể cảm nhận được dưới mặt hồ này vô cùng lạnh lẽo và sâu sắc, đôi lông mày như vành trăng khuyết cũng có vài phần tư thái mỹ nữ, chỉ thế mà thôiLâm Khiếu Đường quan sát nữ nhân từ trước đến nay đều là không để lại cái gì dư thừa, không nhìn đối phương một cách thấu triệt tuyệt đối không bỏ qua, có thể là một loại cố chấp của một gã bác sĩ ngoại khoa đối với cấu tạo thân thể.
115 Không muốn đi cũng phải đi, Lâm Khiếu Đường bước qua dãy hành lang mà đầu óc suy nghĩ vẩn vơ, đi tới sân trước một dãy nhà khá lớn, nơi đây chính là nơi ở của lão tổ tông Lâm gia năm mươi năm trước, nhiều năm trôi qua những vẫn có người thường xuyên quét dọn quản lí, lão tổ trở về liền có thể vào ở ngay được.
116 - Thế hệ càng về sau, quản lý của gia tộc đối với phế dược phòng ngày càng sơ sẩy, các ngươi thực sự cho rằng phế dược phòng chính là rác rưỏi?Lâm Vũ Tuyền và Lâm Vũ Nhàn đối mặt nhìn nhau, hiển nhiên trong lí giải của các nàng.
117 Thần sắc Tô Thiến Thiến lay động, bỗng nhiên nói:- Khiếu Đường, nếu như ngươi cần tìm một địa phương nào đó, cùng ta xoay chuyển cục diện Thiên Dương Cung được không, Thiên Dương Sơn rất rộng lớn, đất đai núi non rất u tĩnh, rất dễ dàng tìm được một địa điểm thích hợp để tu luyện, chỉ cần chúng ta đồng lòng song tu, không đến mười năm, Thiên Dương cung chính là thiên hạ của chúng ta, thế nào?Lâm Khiếu Đường nhìn xa xa cười cười nói:- Phải nói là thiên hạ của ngươi mới đúng, ngươi và ta bất đồng tông phái, Thiên Dương cung thuộc đạo tông nhất phái, huống hồ đối với việc chiếm núi xưng vương ta không có nhiều hứng thú cho lắm.
118 Thanh Phong trấn mấy ngày nay so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều, những chỗ sân rộng và các con đường chủ yếu đều trở thành chỗ bán hàng rong tuyệt vời của các tu luyện giả.
119 Cuối một con phố nhỏ hẻo lánh và trúc trắc, lại có chút hoang vắng, có một gian nhà nhỏ nằm sâu bên trong, cảnh tượng suy tàn đã nói rõ nơi này đã rất lâu không có ai ở.
120 Mọi người hầu như đồng thời bật thốt lên cái tên, sắc mặt mỗi người đều hiện lên nét vui mừng. - Linh nhi ngươi đã đi đâu? Để chúng ta phải đi tìm thật cực khổ!Thanh niên mặt dài thở ra một hơi, rồi lại hơi trách cứ nói.