41 Hơn nữa cái bóng kia cùng bóng của ba người rõ ràng cách nhau một khoảng, cái bóng hẹp dài hơi nghiêng về phía trước, giống như có người đang ở chỗ nào đó theo dõi bọn họ, chỉ có điều đầu cái bóng tròn dẹp, hình dáng cổ quái.
42 “Một không gian khác? Sự giải thích của tiểu tử Trần gia này cũng thật là đặc biệt, tới, nói rõ cho lão gia tử ta xem. ” Khương lão gia tử vốn đang quan sát địa thế cùng kiến trúc chung quanh, nghe được lời nói của Trần Ngọc, lập tức cảm thấy hứng thú đi tới, yêu cầu giải thích.
43 “Nhị Trụ chết, nói cách khác, nơi này còn chưa hết nguy hiểm. Bây giờ tốt nhất chúng ta nên khởi hành ngay, tiến vào quỷ thành chân chính, lấy được vật kia rồi thì nhanh chóng rời đi.
44 (Vĩnh:vĩnh viễn, lâu dài; Tức: dừng, ngừng, nghỉ, hơi thở)
Sau khi câu nói kia được cất lên, tất cả mọi người an tĩnh lại, trong đại điện vắng vẻ, tựa hồ có thể nghe thấy được tiếng trái tim đập thình thịch bên ngực trái.
45 Lần này tất cả mọi người đều sững sờ, dám xuống đất đào mả quật mộ, không ai là không có lá gan lớn, yêu tiền tài, trong đó lại càng không thiếu những kẻ hung ác nham hiểm.
46 Mặc cho Trần Ngọc ra sức giãy dụa, cậu cũng vẫn cách cánh cửa kia càng ngày càng xa. Phong Hàn một tay ôm lấy cậu, đi rất nhanh. Bọn họ không thể không rời đi, cả cung điện đều đang lay động, nơi này sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
47 Trần Ngọc nhớ lại khi còn ở phòng trọ của cậu, Phong Hàn sẽ có lúc không giải thích được mà vuốt ve cái bớt của cậu, hơn nữa mấy lần kháng nghị đều bị vũ lực trấn áp, vì vậy cậu đành đàng hoàng nằm lỳ ở trên giường, định chờ Phong Hàn sờ đủ rồi tiếp tục hỏi một chút chuyện về A Anh và Hứa Thiếu An.
48 Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn chắc chắn sẽ không tự mình chủ động giải thích, vì vậy, cậu cố gắng phớt lờ việc bây giờ mình đang nằm trên giường của hắn, có phần yếu thế mà toàn thân lại rất khó chịu, nói: “Phong Hàn, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
49 Sau khi Thẩm Tuyên ăn xong bữa trưa không lâu, đi tới phòng Trần Ngọc, tiếp đến người bên ngoài nghe thấy bên trong tựa hồ có tiếng cãi nhau kịch liệt.
50 Trần Ngọc, cứu người, ngoài bến cảng Yên Đài phía đông nam, ta chờ ngươi.
Trần Ngọc nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, câu cứu người cùng ta chờ ngươi khiến cho cậu run sợ, ngồi cũng không yên, nhất là dưới tình huống phụ thân và Phong Hàn đều không rõ tung tích.