21 Đào Hoa Yêu Yêu cầm chén cà phê lên, phát hiện rỗng không, cô cầm chén đi vào phòng nước, đang định đổ gói cà phê pha sẵn vào chén thì một bàn tay thon dài như nghệ sĩ lặng lẽ cầm chén của cô lên.
22 Sau đó, Đào Hoa Yêu Yêu không xuất hiện trước mặt Sở Phi nữa, cho dù cô toàn quyền phụ trách dự án Gió thu mưa phùn thì vẫn khéo léo tránh được anh, thậm chí cả điện thoại cũng không gặpBa ngày sau, Phong Hoa theo lệ tổ chức lễ tuyên truyền Gió thu mưa phùn, hơn nữa còn vô cùng long trọng, tất cả những khách mời đều là những người vô cùng quyền quý, thậm chí đến cả ngôi sao điện ảnh cũng không có tư cách vào.
23 - Cậu không ra sao?- Thế là đủ rồiSở Phi đứng từ xa nhìn ba người ở cửa xuất cảnh, lặng lẽ nhìn chăm chú bóng dáng yêu kiều đó- Ít nhất cậu nên nói rõ ràng với cô ấy.
24 Bốn năm sau tập đoàn quốc tế Âu HáchLưu Khiêm Học ra khỏi thang máy đã thấy Trần thư ký chạy tới đón- Anh ấy thế nào rồi?Trần thư ký thấp giọng nói:- Sở tổng đang nghỉ trong văn phòng, uống thuốc rồi đã ngủ- Gần đây anh ấy có hay đau đầu không?- Gần đây Sở tổng thường bảo tôi đi mua thuốc đau đầu cho anh ấyLưu Khiêm Học gật gật đầu, trước khi mở của thì thấp giọng hỏi:- Công việc xử lý tốt chứ?- Đã xử lý xong công việc hai ngày tới, hai này nữa Lưu tổng từ New York về có thể tiếp nhận công việc.
25 Bốn năm trước Đào Hoa Yêu Yêu kéo hành lý ra sân bay, cô tự mình xin ra ngoài mở rộng thị trường nước ngoài. Suốt bốn năm, cô lăn lộn ở Úc, Pháp, Anh… còn đến Châu Phi, thuận lợi mở ra cả thị trường Châu Úc, cũng tìm được đối tác ở các nước, kí được mấy hợp đồng lớn.
26 Hơn 6h, khai mạc triển lãm trang sức thuận lợi tiến hành. Thịnh Đường Dạ Yến rất đẹp. Bàng Hải Âm đưa cho cô một chai nước khoáng:- Thấy thế nào?- Tiểu Lê sáng tạo lắm, hơn nữa Thịnh Đường Dạ Yến này bối cảnh và âm nhạc đều rất hài hòa, rất đẹp.
27 Đi vào phòng nghỉ, Sở Phi nhẹ nhàng đặt Đào Hoa Yêu Yêu xuống ghế dài thoải mái, cởi áo của mình đắp lên người cô- Giờ hai vị có thể giải thích chưa?Sau khi để một trợ lý ở lại theo dõi tình hình, Bàng Hải Âm khoanh tay hỏi người đàn ông trước mặt.
28 - Khi nãy cậu nghe được bao nhiêu?Ngoài cửa, Bàng Hải Âm nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đang khóc thở dài hỏi:- Chắc anh ấy chẳng nói được gì ngọt ngào đúng khôngĐào Hoa Yêu Yêu lấy tay bưng mắt lại nhưng không che được nước mắt đang rơi xuống.
29 Cậu không qua xem anh ấy thế nào sao? - Chẳng phải không có chuyện gì đấy thôi- Người ta cứu cậu- Mình cảm ơn- Yêu Yêu…- Làm cái gì! Không thấy mình vội sắp chết sao? Cậu có rảnh thì không bằng giúp mình thu dọn đồ đi- Mình chỉ định nói cho cậu, cậu đã sắp xếp cái thùng Tiểu Trần đã xếp đến hai lần, còn hai khay đạo cụ thì chưa trang trí.
30 Đào Hoa Yêu Yêu thật sự quyết định từ nay về sau quên Sở Phi nhưng đôi khi ông trời hay thích trêu ngươi, càng muốn quên lại càng không thể không tới gần, tỷ như hiện tại.
31 Trong thang máy, Triệu Tử Tuấn vỗ vỗ cánh tay Đào Hoa Yêu Yêu đang khoác tay mình:- Sở Phi chính là người mà em ngàn dặm tương tư?Đào Hoa Yêu Yêu mếu máo:- Em không có mắt nhìn thế sao?Không đợi đối phương trả lời, cô nhụt chí lắc đầu:- Thôi đi, thì cứ cho là em chẳng có mắtTriệu Tử Tuấn vui mừng, thơm Đào Hoa Yêu Yêu chụt một cái:- Biết ưu điểm lớn nhất của em là gì không? Chính là thành thật và ngây thơ- Em có phải là quá ngây thơ không?Cô cười khổ, nói muốn quên, muốn cố gắng học cách quên nhưng như đã thành bản năng, chỉ cần nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh thì đầu bốc hỏa, không nhịn được muốn thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh, sau đó thấy anh thờ ơ lại càng tự khổ sở.
32 Đào Hoa Yêu Yêu đi vào phòng họp, nhìn thấy đối diện bàn hội nghị có một người đàn ông ngồi đó, anh ta mặc tây trang màu xám được cắt may khéo léo, chỉ tùy ý ngồi đó mà vẫn toát ra phong phạm tự nhiên đến chói mắt.
33 Trong bóng đêm, Sở Phi giật giật, bởi vì thang máy xóc lên không cẩn thận đụng vào bả vai, chỗ đau ở xương quai xanh khiến anh nhíu mày nhưng không kêu lớn.
34 Sau đó, hai người không ai nói gì nữa, chỉ ngồi trong bóng đêm lẳng lặng mãi đến khi có tiếng động, một ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến trong hai người bất giác nheo mắt lại.
35 Trong phòng bệnh, khi Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học đẩy cửa đi vào, Sở Phi vốn đang nhắm mắt tựa vào thành giường nghỉ ngơi lập tức mở mắt ra, yếu ớt nói, giọng nói khà n khàn mỏi mệt, lại không dấu được sầu lo:- Cô ấy không sao chứ?Lưu Khiêm Học và Nguyễn Mạnh Đông nhìn nhau, Lưu Khiêm Học mặt không thay đổi nói:- Nếu đã quan tâm như thế thì sao phải đẩy người ta ra ngàn dặm xa xôi?Sở Phi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
36 Nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, thật ra nhìn vẻ mặt anh cô vẫn không nhịn được cơn tức nhưng mà… thôi đi, nhịn.
37 Cô nói, em chưa từng cố chấp, chỉ là em không dừng lại được… khi ấy, cô thản nhiên cười. Cô nói, em chờ anh, chờ anh đến yêu em hoặc là rời bỏ em… khi ấy, cô cũng chỉ thản nhiên cười.
38 Hành lang rộng rãi có chút ánh sáng, có một người lẳng lặng đứng trước cửa nhà cô. Anh thật gầy yếu, thật tiều tụy, một bên tay còn bị băng bó, nhưng bóng người cao gầy như ngọc thụ lâm phong.
39 Sắp tới chắc t k onl thường xuyên đc, mọi người thông cảm nhé. Nếu có quyết định tịch thu lap chính thức từ papa thì … :((((((((((((… Không đợi Đào Hoa Yêu Yêu nói gì, Lưu Khiêm Học đã cướp lời- Chẳng phải thế, qua sông rút vánAnh khinh thường bĩu môi:- Nếu không phải tôi với lão Nguyễn tạo cơ hội thì tám trăm năm sau cô cũng đừng hòng ở bên Sở Phi.
40 - Mình nghe Lưu Khiêm Học nói gần đây cậu như cá gặp nướcSau khi đi công tác nửa tháng, Nguyễn Mạnh Đông lập tức chạy đến văn phòng Sở Phi hỏi. - Chẳng phải cậu biết hết rồi sao?Sở Phi trào phúng cười, thật sự không tin nổi kẻ miệng rộng như Lưu Khiêm Học có thể giấu diếm được chuyện gì- Nhưng không giống, nghe đương sự kể còn kích động lòng người hơn.