41 Chương sau rất dài, dạo này tuy thi xong nhưng cũng còn mắc một số việc nên có thể mọi người phải chờ nhé:D- Sở Phi. Không nhất thiết phải đi. Mình gọi cho Đào Hoa Yêu Yêu, bảo cô ấy đi raNguyễn Mạnh Đông dừng xe, lo lắng nhìn sắc mặt Sở Phi tái nhợt ở ghế bên.
42 Comment đi, chém gió đi cho nhà đỡ vắng chứ k vắng quá buồn lắm là chả có hứng làm ăn gì đâu nhá (Hăm dọa càng ngày càng vô tác dụng mờ) :(((((((Đào Hoa Yêu Yêu chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, ra sức rửa miệng, vừa lau vừa nguyền rủa:- Con mẹ nó, mặt người dạ thú, lòng lang dạ sói! Dám mưu chiếm tiện nghi của lão nương! Tám trăm năm trước không đánh anh thì anh còn lấn cấn.
43 Có ai quên chị Đào anh Sở chưa (Gọi kiểu này thấy quê một cục á há há :)))Quên thì nhắc à nhớ này… hèm hèmSở Phi cùng Nguyễn Mạnh Đông đi vào hội trường rồi vẫn không nhìn thấy Đào Hoa Yêu Yêu.
44 Ba tháng sau khi hai người ở chung, Đào Hoa Yêu Yêu lần đầu tiên chứng kiến Sở Phi phát bệnhTháng 10, trời cuối thu, mùa đông chớm đến, khí hậu tuy vẫn còn chút sự thanh sảng của mùa thu nhưng cũng dần se se lạnhMùa đông là mùa khó khăn nhất với những người bệnh tim.
45 Một lần ngủ thiếp đi, Sở Phi hôn mê suốt hai ngày mới dần tỉnh táo lạiLúc anh tỉnh lại, ngón tay vừa cử động thì một khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhìn anh cười nói, giọng nói khàn khàn tràn ngập bên tai:- Cám ơn trời đất, suốt hai ngày hai đêm, anh cuối cùng cũng tỉnh.
46 Một năm sau, Đào Hoa Yêu Yêu cuối cùng đã kết hôn. Ngồi trong phòng chuẩn bị, Đào Hoa Yêu Yêu như búp bê vải, mặc cho Bàng Hải Âm cùng đội nương tử quân động thủ động cước với mình.
47 Từ lúc nhìn thấy Sở Phi mang đến thỏ Mashimaro đến trước mặt mình, Đào Hoa Yêu Yêu đã không nghi ngờ gì về chuyện Sở Phi đã âm thầm theo dõi cô suốt bốn năm cô bỏ đi Nhưng cô vẫn không biết, ngoài Mashimaro và giúp đỡ cho Thỏa trí sáng tạo Sở Phi còn làm gì.
48 Đào Hoa Yêu Yêu đi ra văn phòng, đón lấy cơn gió lạnh thổi tới, bất giác cô rùng mình, kéo áo khoác lên, cúi đầu bước nhanh hòa vào dòng ngườiLúc đi qua một tiệm bán báo, thoáng nhìn qua những cuốn tạp chí bày bán trên sạp, một gương mặt quen thuộc khiến cô thoáng hoảng hốt, cúi đầu bước nhanh hơn, muốn làm ra vẻ như không nhìn đến nhưng đi được mười bước lại vẫn quay trở về, lấy tiền lẻ mua cuốn tạp chí đó.
49 Em vẫn nghĩ rằng cứ có thể như vậy nhìn anh đến trăm tuổiCái gọi là hoàn mỹ không thể sánh bằng giấc ngủ yên trong lòng anhEm mệt rồi, em quá mệt rồiChỉ có thể dùng nước mắt để ép mình không ngủEm rất sợ ngay cả trong giấc mộng cũng không có cơ hội ôm lấy anhCứ như vậy ta lướt qua nhauNếu như kết cục này đã được định sẵnCớ sao lại để em gặp được anhGặp được cớ sao lại để anh yêu emCứ như vậy ta lướt qua nhauLẽ nào em yêu anh như vậy còn chưa đủCổ họng em như muốn nổ tungMà vẫn còn đôi lời chưa thể nói với anhLâm Tâm Như “Lướt qua nhau”Mảnh vụn trong trí nhớ của Sở PhiSở Phi vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp Liễu PhỉNgày đó là trận mưa xuân đầu tiên, mùa xuân se lạnh, mưa phùn dày đặc, con đường nhỏ yên tĩnh phía sau đại học, anh gặp cô.