41 Kính Huệ công chúa là tỷ tỷ cả đương kim Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vô cùng kính trọng vị đích tỷ này, lý do đương nhiên không phải vì bà là hoàng tỷ, mà bên trong vẫn còn một nguyên nhân.
42 Lên xe ngựa, sắc mặt Thành Quốc Công vẫn tái nhợt như vậy.
Lâm Luật suy tư một lúc, nói: "Phụ thân, người không biết thì vô tội, huống hồ Kính Huệ công chúa đức cao vọng trọng đã nói đây là chuyện nhỏ, người không cần lo lắng nữa.
43 Dung Hoa thong dong nhìn Kỷ thị ngồi một bên, khẽ cười, đáp: "Hồi tổ mẫu, cháu gái gặp Lâm thế tử, còn cả Liễu công tử. "
"Liễu công tử? Liễu công tử nào?" Diệp lão phu nhân nhíu mày, "Dung nha đầu, cháu là tiểu thư khuê các, ra ngoài phải biết chú ý cử chỉ lời nói, không thể để mọi người nói cô nương Diệp gia ta không có giáo dưỡng.
44 Về tới Hải Đường uyển, thay y phục xong, Dung Hoa tới thư phòng, hỏi Túy Đồng: "Ta kêu ngươi tìm hiểu tin tức của Bạch gia, tới đây rồi?"
"Tin tức ở kinh thành đã thu thập xong, nhưng Bạch gia chủ yếu phát triển ở phía Nam, muốn tìm hiểu kỹ phải tốn ít nhiều công sức.
45 Tuy không nắm chắc mười phần nhưng bảy tám phần thì hoàn toàn có, Lan di nương tin hiện tại là thời điểm tốt nhất để nói ra nghi ngờ bao nhiêu năm qua của mình, từ đó giúp nữ nhi tìm được một nhà ưng ý.
46 Diệp Di Nguyệt dịu dàng cười nói với Phương Gia Nhu bên cạnh.
Dưới gối Phương lão phu nhân có ba trai một gái, trưởng nữ, đại nhi tử và nhị nhi tử đều là con vợ cả, chỉ có tiểu nhi tử là con của di nương.
47 Đổng tướng quân tuy là thân tín của Hoàng Thượng nhưng lại xuất thân nghèo hèn, ở kinh thành không có căn cơ, mà tiểu thư Đổng gia Đổng Ngọc Lan này lại có tiếng thích giơ đao múa kiếm, chúng quý nữ đều ngại xuất thân đê tiện của nàng nên không muốn kết giao.
48 "Tỷ ta tới làm gì? Không gặp, không gặp!" Từ lúc ở Định Quốc Công phủ Diệp Di Nguyệt đã bắt đầu thấp thỏm lo sợ, lúc này nghe nha đầu báo Dung Hoa tới, liền cất cao giọng,"Ta không gặp tỷ ta, kêu tỷ ta về đi!"
Ai biết nha đầu chết tiệt kia tới đây như vậy? Còn trễ thế này!
"Tức giận như vậy? Là ai chọc giận Lục muội sao?" Một giọng nói ôn nhu vang lên.
49 Trái tim Dung Hoa căng chặt, tựa hồ chỉ còn nghe được tiếng thở của ba người các nàng. Trầm tư một lát, nàng mới thấp giọng hỏi: "Các ngươi nắm chắc mấy phần?"
"Bốn người, hai người không phân cao thấp với bọn nô tỳ, hai người còn lại có vẻ không bằng.
50 "Tam thiếu gia nói tới mượn sách, nô tỳ đã kêu ngài ấy chờ trước cửa viện. "
"Không gặp!" Sách gì ở đây? Dung Hoa lạnh giọng.
Lần trước chỉ cho hắn ngủ ngoài trời một đêm đã là tận tình tận nghĩa, hiện tại hắn còn mặt mũi tới đây tìm nàng hay sao?
Lê Hoa đáp: "Vâng.