41 Tô Niệm Đường xoay người, cúi thấp đầu: “Em … Em không sao!”
Kỷ Lang còn muốn nói thêm nhưng đã đến Sở Sự Vụ, Đặng Phỉ xuống xe: “Tôi tự về Cục cảnh sát, khi nào có báo cáo nghiệm thi chi tiết tôi sẽ cho người mang qua cho cậu.
42 Buổi chiều Tô Niệm Đường có tiết dạy nên không lưu lại Sở Sự Vụ cùng mọi người xem tư liệu. Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường về trường, sau đó quay về tiếp tục công việc.
43 “Mẹ nói thẳng thừng như vậy Đường Đường không vui!”, Kỷ Lang ho khẽ một tiếng: “Mẹ biết Đường Đường da mặt mỏng!”
Mẹ Kỷ nhìn Tô Niệm Đường, quả nhiên hai gò má của cô ửng hồng.
44 Kỷ Lang tiếp nhận tờ giấy trên tay Diệp Khả, mở ra đọc:
--- Con khốn! Mày không nên tồn tại trên thế giới này … Mau lãnh nhận sự trừng phạt!
Câu nói này có thể thấy rõ được sự ác ý của đối phương.
45 Nhà của Tô Hải nằm ngoại ô thành phố Bắc, Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường và Tiết Nhạc đi cùng, từ đằng xa đã trông thấy trang viên của Tô Hải. Tiết Nhạc tặc lưỡi: “Tô Hải này quả nhiên là tay có tiền có của!”
Kỷ Lang gật đầu: “Ừ! Tên này quả thực không đơn giản.
46 “Thế nhưng …”, Kỷ Lang lên tiếng, “Anh nhớ em có nói hung thủ tràn ngập hận thù với nữ giới. Còn Tô Hải … Hắn chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, không có chút xíu nào biểu hiện căm ghét!”
“Thật sự rất hận … anh có thể dễ dàng nhìn ra được ư?”, Tô Niệm Đường hỏi ngược lại: “Một hung thủ mắc bệnh tâm lý ghét nhất biểu hiện ra mặt.
47 “Kỷ Lang! Anh …”, nỗi sợ hãi của Tô Niệm Đường bay mất hết, chỉ còn một cảm giác kinh ngạc tột độ.
Kỷ Lang khẽ ho một tiếng, anh xoay người, tắt màn hình, rồi nghiêm túc lên tiếng: “Không phải nói buồn ngủ sao? Còn không qua đây?”
Lúc này Tô Niệm Đường mới tỉnh trí nhớ ra yêu cầu của mình, cô chớp chớp mắt, hai má đỏ bừng, gương mặt lấm tấm mồ hôi không biết do nóng hay còn vì nguyên nhân nào khác.
48 Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Tô Niệm Đường sau khi kết thúc bài giảng ngày cuối cùng, thì cũng chính thức nghỉ lễ. Phía bên Kỷ Lang cũng không bận lắm vì vụ án vẫn chưa có tiến triển mới.
49 “Đường Đường! Tại sao em lại luôn đối nghịch với Tô Hải vậy?”, Kỷ Lang không hiểu tại sao cô lại có thái độ căm thù Tô Hải.
“Không có!”, Tô Niệm Đường đáp lời, ngữ khí trầm thấp.
50 Nhân viên bán hàng nhận thẻ đi thanh toán, Đường Đường mặc bộ này trông rất đẹp … tuy nhiên Kỷ Lang vẫn cảm thấy có chút gì đó vẫn chưa hoàn hảo. Anh đưa mắt quan sát một chút, đột nhiên anh đưa tay tháo dây buộc tóc của cô xuống, mái tóc xoăn của cô tức khắc buông xõa.