21 “Thình thịch thình thịch…” Vũ Duyệt cảm thấy trái tim bắt đầu không chịu nổi khống chế, trở nên kinh hoàng , thì ra nàng cũng sẽ ở trước mặt một nam nhân mà khẩn trương.
22 Nắng sớm ấm áp, gió nhẹ nhu hòa, trời xanh thăm thẳm, mây trong trôi nổi, khắc họa lên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Nhìn cảnh đẹp như vậy, mọi người hẳn là có thể gạt hết ưu phiền, thong thả nhìn ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp này, mở rộng tâm hồn mình để hưởng thủ cảm giác thư giãn hiếm có.
23 “Ngươi tránh ra cho ta!” Một trận gió thổi qua, thức tỉnh Vũ Duyệt đang có chút say mê, cũng làm thức tỉnh trái tim đang khiêu loạn. Dùng sức giãy dụa ra khỏi vòng ôm ấm áp của Hiên, Vũ Duyệt có chút xấu hổ kêu to.
24 Dọc theo đường đi, Vũ Duyệt chơi đùa vui vẻ, chỗ nào cũng không buông tha, cá trong nước cũng bị nàng bắt lên ăn, chim trong rừng chim cũng bị nàng nướng cho vào bụng.
25 “Oa, hoa này thật sự rất đẹp a!” Vũ Duyệt hai mắt tỏa sáng nhìn một chậu Mặc Cúc liền chạy vội qua, thật đẹp a!Thứ này tuyệt đối là nhân tạo!Chỉ là không biết rốt cuộc ai đã tạo ra giống hoa đẹp như vậy a.
26 Thật không ngờ một nam tử cười tươi lại có thể dụ hoặc lòng người như vậy, Vũ Duyệt nhịn không được muốn đem Hiên giấu đi, nam nhân này đúng là một tai họa.
27 “Ngươi…” Bị Vũ Duyệt đáp trả lại một câu như vậy tất nhiên có chút khó chịu, Bích Nguyệt phẫn hận nhìn thoáng qua Vũ Duyệt. Đều là tại nữ nhân này phá hư chuyện của nàng, nếu không có nữ nhân này ở bên cạnh quấy rối, nàng nhất định có thể quyến rũ được vị công tử kia!Càng không rơi vào tình huống hiện tại.
28 Vũ Duyệt đột nhiên ngẩn ra, có phải nàng đang xuất hiện ảo giác hay không ? Vì sao nàng lại nghe được thanh âm bảo bối nhà nàng ?Chẳng lẽ bởi vì nàng quá nhớ hắn sao?Nàng đã hơn một tháng rồi không nhìn thấy hắn.
29 “Thúc thúc, ta là con của mẹ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn che kín hơi thở “nghiêm túc”. “Ách, ta biết!” Hiên run lên đôi chút , sau đó lập tức trả lời. “Thúc thúc, ngươi chẳng lẽ không hiểu ý của ta sao ? Ta đã có phụ thân !” Cho nên, ngươi mau mau biến đến chỗ nào khác đi !“Bảo bối ngoan, thúc thúc sẽ xem ngươi là đứa con thân sinh của mình, đảm bảo tuyệt đối sẽ đối xử với bảo bổi như thường, ngươi không cần lo lắng về vấn đề này đâu.
30 “ Khụ khụ khụ…Những lời này nói sau đi, ngươi vẫn nên giải quyết chuyện phiền toái kia trước. ” Lơ đãng nhìn, Vũ Duyệt thấy được đoàn người từ phía xa xa đang đi tới.
31 “Tiểu công tử, ngươi nói gì vậy ?” Bích Nguyệt vẫn trưng vẻ mặt mê man ra ngoài, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được hai bàn tay nàng đang nắm chặt, niềm phẫn hận bùng lên trong đôi mắt.
32 “Dừng tay!” Nam nhân kia nhìn bàn tay Hiên vung tới, oán hận kêu to. Hắn đường đường là một mệnh quan triều đình, nếu cứ như vậy bị đánh trước mặt bàn dân thiên hạ, vậy thử hỏi về sau hắn làm sao còn có thể vác mặt ra đường nữa ?“Dừng tay ?” Hiên nghiền ngẫm cười, nhưng cũng không dừng động tác đang thực hiện, nếu buông tay, hắn cảm thấy hắn không phải là Lạc Minh Hiên rồi!“Đúng vậy, chỉ cần ngươi dừng tay, chúng ta cái gì cũng có thể thương lượng!” Lập tức nịnh nọt như chó con, bây giờ mặt mũi của hắn vẫn quan trọng hơn một chút.
33 Cảm giác bị lừa gạt tràn ngập trong lòng, Vũ Duyệt thật sự rất muốn chém chết Hiên. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên vết thương, cẩn thận sờ soạng một chút, sau đó lập tức nắm lấy vết rách mặt nạ giật mạnh xuống !Hiên nhất thời không kịp phản ứng, mặt nạ da người đã bị Vũ Duyệt giật xuống.
34 “Hừ!” Tùy tiện hất tay áo sang hướng khác, Vũ Duyệt quay đầu đi, không hề để ý tới Lạc Minh Hiên. Cho dù nàng có chút cảm động, nhưng đừng mơ tưởng chỉ như vậy thôi thì nàng sẽ tha thứ cho hắn !Nàng cũng có chút tiểu thư đó.
35 “Bảo bối, ngươi vừa cùng nam nhân kia nói gì ?” Vũ Duyệt tò mò nhìn Vũ Kiệt, thực “nhiệt tâm” hỏi. “Ách, không có gì? Ta chỉ nói hắn không nên làm những chuyện nhàm chán như vậy nữa, nếu hắn vẫn tiếp tục làm, sẽ làm ta cảm thấy hắn thật ngốc nghếch!” Biểu tình thành thục lại một lần nữa xuất hiện làm cho Vũ Duyệt nhịn không được bật cười.
36 “Duyệt Duyệt, ngươi muốn xử lý chuyện này như thế nào ?” Vũ Kiệt vừa cắn đùi gà, vừa nhồm nhoàm hỏi Vũ Duyệt. “Ta không biết!” Vũ Duyệt hiện tại sợ nhất là người khác hỏi nàng điều này, nói nàng không thích Lạc Minh Hiên là giả, nhưng nếu nói thích hắn, thì việc chấp nhận ở bên hắn lại vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng, ai, thật là đau đầu.
37 “Thật khá nha!” Vũ Duyệt nhịn không được đứng tại chỗ quay quay mấy vòng, vươn bàn tay tiêm ngọc ra đỡ lấy những cánh hoa đang rơi xuống đất, Thật là đẹp quá! “Duyệt Duyệt, nàng thích không?” Lạc Minh Hiên thấy Vũ Duyệt biểu hiện như vậy, trong lòng rất vui sướng.
38 Mưa đến cũng mau, đi cũng mau. Sáng sớm hôm sau, bầu trời như được cơn mưa đêm qua gột rửa nên càng trở nên thêm xanh thẳm, càng thêm xinh đẹp. “Hiên, chúng ta đi kinh thành chơi, được không?” Vũ Duyệt vẻ mặt chờ mong nhìn Lạc Minh Hiên, hi vọng hắn có thể gật đầu đồng ý.
39 Từ cửa hàng trang phục bước ra,Vũ Duyệt thay nam trang chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vũ Kiệt, đi tới phía trước, hướng tới mục tiêu là thanh lâu.
40 “Nghe khúc ?” Vị cô nương kia đột nhiên nghe thấy Vũ Duyệt hỏi như vậy không khỏi thất thần giây lát. “Đúng vậy, tuy chúng ta không phải là người bản địa, nhưng cũng nghe nói ở đây có một vị cô nương xướng khúc rất hay, nổi tiếng gần xa.