61 “Tỷ tỷ, Kiệt nhi phải đi về ~ Phi thường cám ơn tỷ tỷ nha ~” Đôi mắt sáng trong suốt có thần nhìn Tiểu Lan chăm chú, bộ dáng chân thành đáng yêu kia làm cho tâm tình Tiểu Lan tốt hơn rất nhiều.
62 Cuộc sống an nhàn, thời gian trôi qua thật mau, Vũ Duyệt tâm tình sung sướng hưởng thụ những ngày yên bình này. Nói ra cũng thật kỳ quái, từ sau lần tranh chấp với Vũ Ngạo Thiên ở yến hội, nàng đã không còn gặp lại nam nhân này nữa ! Hừ, muốn nàng gọi hắn là phụ hoàng, quả thực là người si nói mộng.
63 “Các ngươi là ai?” Nhìn đám hắc y nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lạc Duyệt lạnh mắt nhìn bọn họ, ngữ khí có chút không kiên nhẫn. “Là người sắp đưa ngươi xuống địa ngục!” Âm thanh người này rất cứng nhắc, không có lấy một chút ấm áp, nếu nàng đoán không sai, hắn chắc hẳn là một sát thủ đi ? Ha ha, vận khí tốt thật, không ngờ có thể gặp được sát thủ trong truyền thuyết,“Ngươi nói muốn đưa ta xuống địa ngục?” Từ trạng thái vui sướng khi được gặp sát thủ tỉnh lại, Lạc Duyệt có chút buồn bực, tại sao chuyện tình cẩu huyết như vậy nàng cũng đụng phải ? Không ngờ cũng có người trả giá lấy cái mạng nhỏ của nàng ? Có nhầm lẫn gì không ? Nàng cũng tự biết trên người mình chẳng có thứ gì giá trị cả ! A Đúng rồi! Vũ Cẩm Thiên! Nhất định là nàng ta! Đột nhiên một tia sáng sắc bén xẹt qua trước mắt, một thanh đại đao đã hiện ra trước mặt.
64 “Vương gia, thuộc hạ đã ra lệnh tìm kiếm xung quanh , tin rằng trong vòng hai ngày, nhất định có thể tìm được Vương phi!” Trong một căn phòng u tối, tâm tình Vân Dực có chút không yên.
65 Lạc Duyệt đưa lưng về phía Thượng Quan Hiền Nhân, hung hăng hít một hơi, cố gắng nói với bản thân nên trấn định. Nếu như bị nam nhân này phát hiện chuyện nàng nghe lén, vậy nàng nhất định sẽ xong đời ! Khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, Lạc Duyệt cố gắng cư xử thật bình thường ! “Di ? Thượng Quan, ngươi đi đâu vậy?” Lạc Duyệt hết sức cố gắng quên đi vấn đề vừa rồi, vẻ mặt kỳ quái hỏi.
66 Nhìn Thượng Quan Hiền Nhân tuyệt không chần chờ đem chén trà kia uống vào, Thượng Quan Mị Tuyết khẩn trương đến nỗi hít thở không thông. “Tuyết Nhi, muội nhìn chằm chằm vào ta làm gì ?” Biểu tình của muội muội nhà mình làm cho Thượng Quan Hiền Nhân có chút khó hiểu, trên mặt hắn cũng không có vết bẩn nào, nàng đang nhìn cái gì ?“Không phải, là vì muội cảm thấy hai nữ hài tử chúng muội còn đang đầu tóc rối bời như vậy, lại bị huynh nhìn thấy, có chút ngượng ngùng !” Nàng có thể nói nàng đang khẩn trương sao ? Đành tùy tiện tìm lấy một cái cớ để lừa dối.
67 Sau khi Lạc Minh Hiên tìm về được nương tử thân ái, cuộc sống lại diễn ra vô cùng vui vẻ. Nhưng tiểu vương bát đản “cố tình không hiểu sắc mặt người khác” kia, lại liên tiếp phá hư cuộc sống ngọt ngào mà bình tĩnh này của hắn.
68 Không ngờ là Mặc Viễn? ! Mẹ kiếp, nàng không có nhìn lầm chứ, sư phụ thân ái của con nàng, không ngờ lại là người của Lạc Thiên quốc, nhìn phục trang của hắn, chắc hẳn là một người có thân phận rất cao ? Thật không ngờ, một nam tử cốt cách tiên nhân như vậy, lại tiến vào chốn quan trường không sạch sẽ này, quả thật việc lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều a !“Nhìn gì vậy ? Ân ? Chẳng lẽ vi phu so ra còn kém hắn sao ?” Nhìn nương tử nhà mình nhìn chằm chằm vào trích tiên Mặc Viễn, trái tim Lạc Minh Hiên sớm đã bị ghen tị bao phủ.
69 “A, ngươi đừng lại đây !!!” Mới sáng sớm, một tiếng kêu như giết heo đã vang xa khắp Vương phủ. Tiếng kêu này thật làm cho người ta nhịn không được muốn đi tìm hiểu nguyên nhân ! “Hiên ? Chuyện gì vậy ?” Lạc Duyệt hai mắt mơ màng nằm trong lòng Lạc Minh Hiên, ậm ừ nói ra hai tiếng.
70 Từ sau khi phát hiện ra sự tồn tại của bé cưng trong bụng, Lạc Duyệt vốn muốn có một cuộc sống khoái hoạt, bất quá, ý tưởng này đã bị thất bại hoàn toàn.
71 Lạc Duyệt buồn bực một hồi, nhưng tốc độ khôi phục cũng rất mau, cho nên không bao lâu sau nàng lại bày ra vẻ mặt vô tâm vô phế, tươi cười chói mắt kia, càng nhìn càng làm người ta muốn bóp chết nàng ! Tuy rằng Lạc Duyệt vẫn tươi cười sáng lạn, nhưng bên trong nàng đã bất mãn đến cực điểm, mẹ kiếp, hiện tại còn để người ta sống hay không ? Cuộc sống của nàng vốn dĩ rất tiêu dao, hiện tại nhìn qua cũng có vẻ rất tự tại, nhưng chỉ có nàng mới biết, mấy thứ tiêu dao tự tại này, chẳng qua chỉ là mây trên trời ! Bây giờ có ai không biết nàng là gấu trúc quốc bảo ? Sợ nàng chỗ này không tốt, chỗ kia không khỏe, hiện tại bên người nàng đã tồn tại không biết bao nhiêu cái “cơ sở ngầm” rồi.
72 “Cái gì ? Lão nói lão từng nhìn qua?” Vân Thiên khẩn trương nắm lấy tay áo chưởng quầy, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng kích động như vậy đâu. “Khụ khụ khụ…Vân hộ vệ, ngươi buông ta ra trước đã, ngươi kích động như vậy làm gì ?” Chưởng quầy bị vẻ mặt của Vân Thiên dọa sợ, không biết hắn vì sao lại làm thế.