41
42
43
44
45
46 Dưới chân Già Lam Tự, một chiếc xe ngựa xa hoa đang lướt nhanh như gió xông vào đám người, làm cho đám dân chúng tới dâng hương cùng với đám tiểu thương đang bày bán ven đường như gà bay chó nhảy, đường núi gập ghềnh, xe ngựa nghiêng ngã lảo đảo, xóc nảy lên xuống.
47 Lúc này sắc mặt Trình Vũ âm trầm, trong ánh mắt đè nén hừng hực lửa giận!
Nếu đoàn lửa giận này có thể phun ra, Diêu mụ mụ sợ là một chút liền bị bốc hơi.
48 Ánh đao lóe lên từ đằng sau, Giang Long vội vàng nhảy lên phía trước như con lật đật lăn vài vòng trên đất, khó khăn lắm mới tránh thoát được.
Lăn lộn vài vòng trên mặt đất, sợi dây búi tóc bị cành khô đẩy ra rơi trên mặt đất, tóc liền xõa tung ra, trên người từ đầu đến chân còn dính đầy tro bụi cùng lá khô.
49 - Nếu bọn họ sẽ không chia người ra, không bằng. . .
Lâm Nhã được nghe Giang Long phân tích có phần có lý, vẫn cắn răng nói:
- Không bằng ta thay y phục của ngươi lên núi, ngươi cùng Thủy Lam cũng chia ra, một người trực tiếp xuống núi, còn người kia từ bên trái xuống núi!
Tuy rằng sườn núi bên tay phải cây cối không nhiều lắm, nhưng nếu chạy xa một chút, thì rất khó khăn từ trên bóng dáng nhận ra chính xác là nam hay nữ được.
50 - Trong đầm có thật nhiều cá.
Lâm Nhã dịch người đi một chút, bất động thanh sắc ngồi bên cạnh Thủy Lam.
Thủy Lam đắc ý hất càm nói:
- Cô yên tâm, ta ở nông trang thường xuyên xuống sông bắt cá, hơn nữa trên người có mang mồi tạo lửa, có thể nhóm lửa ngay tại chỗ, kể cả trong vòng ba đến năm ngày, người của Cảnh phủ còn chưa tìm đến nơi này cứu viện thì hai chúng ta có ta bắt cá ăn cũng sẽ không chết đói được!
Trước mặt Lâm Nhã, tự ti nhưng không phục, nhưng Thủy Lam khi có cơ hội liền muốn khoe sở trường của mình.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100