21 “Sau Trần Thục Viện thì lại đến Lưu Thục Nghi sao? Chuyện gì thế này?”
“Không lẽ Lưu Thục Nghi cũng từng đến Ngưng Hương cung ức hiếp Thẩm Thục Phi ư?”
“Không thể nào, mấy hôm trước bát hoàng tử đến đập phá U Chỉ cung, các hậu phi trong cung có lẽ đều đã rõ điện hạ này tuyệt đối không phải dễ bắt nạt, không thể nào lại còn đến Ngưng Hương cung cố tình gây chuyện được.
22 Là mẹ ruột của lục hoàng tửTriệu Hoằng Chiêu, lời nói của Ô Quý Tần đương nhiên có tác dụng hơn số phi tần kia nhiều, cho dù mấy vị phi tần ấy cũng là mẹ ruột của vị công chúa hay hoàng tử nào đó.
23 “Các vị, chúng ta… thắng rồi!”
“Hoan hô!”
Buổi sáng hôm sau, trong Văn Chiêu các bỗng vang lên một tiếng hoan hô vang trời, khiến mấy cấm vệ quân đang tuần tra bên ngoài điện giật mình đưa mắt nhìn nhau.
24 Nửa khắc sau, đám người Triệu Hoằng Nhuận bước ra từ một cửa tiệm bán đồ quý giá nhìn rất hoành tráng. Lúc này trong tay họ đã có tiền, ngay cả dáng đứng cũng đã thẳng hơn rất nhiều.
25 Lúc này, một quy nô bên ngoài Nhất Phương Thủy Tạ nhìn thấy bốn người Triệu Hoằng Nhuận bước đến thì liền nở nụ cười nghênh đón, sau đó dẫn họ vào trong.
26 “Ôi…”
Trong nhã khuê Thúy Tiểu Hiên của Nhất Phương Thủy Tạ, Tô cô nương đang ngồi trên giường, gác tay lên bệ cửa sổ, nửa như nằm dài ra ngắm nhìn con kênh Đô Giang xanh ngắt bên ngoài.
27 Một tiếng đàn réo rắt du dương từ từ vang lên phía sau bức màn nhung.
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu lại, nhưng do có bức màn ngăn cách nên cậu chỉ nhìn thấy thấp thoáng phía sau có một bóng dáng yêu kiều, mái tóc dài như suối, chiếc áo nghê thường tựa cầu vồng, bàn tay đánh đàn tuy có chút uể oải nhưng lại thể hiện một sự bình thản và dịu dàng.
28 “Tên tiểu tử hư đốn nhà ngươi không được nhìn tiểu thư nhà ta nữa!”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận cứ nhìn chằm chằm Tô cô nương một cách không kiêng dè, Lục Nhi ban đầu đã hơi ghét giờ lập tức đứng lên giận dữ quát mắng.
29 “Cậu ta… có chút khác biệt với những người đàn ông khác…”
Tô cô nương không hề giận dữ với việc Triệu Hoằng Nhuận chưa được nàng cho phép mà đã chạm vào tóc nàng, bởi vì nàng cảm thấy, ánh mắt của đối phương không hề dâm tà, tuy nhiệt tình nhưng không hề lộ ra dáng vẻ của một tên đàn ông đang muốn lột sạch y phục trên người nàng.
30 Hôm sau, cung nữ Tiểu Đào thân cận của Thẩm Thục Phi sang gọi Triệu Hoằng Nhuận đến Ngưng Hương cung.
Do mấy hôm trước, Triệu Hoằng Nhuận vì muốn ép thiên tử Đại Ngụy cho phép mình xuất các mà cố tình đi đắc tội với mấy phi tần trong cung, thế nên hôm nay, Thẩm Thục Phi đành phải dẫn đứa con trai cả ngỗ ngược của mình đến tất cả tẩm cung của mấy phi tần ấy để tạ lỗi.
31 Cứ như thế liên tục mấy ngày, Triệu Hoằng Nhuận mỗi lần xuất cung đều đến Nhất Phương Thủy Tạ tìm Tô cô nương, mục đích không gì khác ngoài việc nghĩ cách bắt nàng uống rượu.
32 Trong lúc Triệu Hoằng Nhuận đang suy nghĩ thì đột nhiên bên ngoài có một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề từ từ bước vào.
“Là kẻ nào làm loạn sinh sự ở Nhất Phương Thủy Tạ của ta?”
“Là đại quản sự Từ Thượng.
33 Ngay trước hoàng hôn, ba người Triệu Hoằng Nhuận, Thẩm Úc và Lữ Mục bị một đám công sai dẫn về Đại Lý Tự.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có hơi khó hiểu, rõ ràng La Vanh chỉ là con trai của sử bộ lang trung La Văn Trung, sao có thể điều động được công sai của Đại Lý Tự?
Mối nghi hoặc này tồn tại đến khi ba người bọn họ bị công sai Đại Lý Tự tống vào ngục mới được hóa giải.
34 Đã là giờ dậu nhưng thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vẫn đang ở Thùy Củng điện.
Theo lẽ thường thì giờ này, thiên tử đã ngủ ngon ở tẩm cung của một phi tử hậu cung nào đó rồi.
35 “Ưm…”
Tô cô nương vừa rên rỉ vừa dần tỉnh lại.
Còn chưa kịp mở mắt, nàng đã ngạc nhiên cảm thấy toàn thân hôm nay vô cùng uể oải, chỉ muốn nằm ườn trên giường không làm gì cả.
36 Bảy ngày sau, tại Ngưng Hương cung trong hậu cung.
Đầu tiên là Triệu Hoằng Nhuận, sau đó là mười tông vệ Mục Thanh, Thẩm Úc, Vệ Kiêu, Trữ Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Châu Quế, Hà Miêu, Chu Phác cũng như điện hạ của mình lần lượt quỳ trong điện, cúi đầu nghe những lời trách mắng vô tận của Thẩm Thục Phi.
37 “Đúng là khó mà nuốt trôi cục tức trong lòng mà!”
Tại Văn Chiêu các, tông vệ Mục Thanh mặt mày tức tối bày tỏ sự phẫn nộ trong lòng.
“Không phải là khó, mà là không thể!”
Tông vệ Vệ Kiêu tiếp lời.
38 Lời hứa của Triệu Hoằng Nhuận khiến Tô cô nương cảm thấy cực kỳ xúc động.
Bởi vì nếu bỏ qua khoảng cách tuổi tác thì Triệu Hoằng Nhuận lại rất tinh thông cầm kỳ thi họa, tuy trẻ con nhưng lại tràn đầy khí chất, cho dù tính tình có lúc kỳ quặc nhưng vẫn là một lựa chọn làm chồng lí tưởng, ít ra Tô cô nương không hề phát hiện thấy tật xấu gì.
39 Ngày hôm sau, thiên tử Đại Ngụy gọi chín đứa con trai của mình đến Văn Đức điện.
Ngoại trừ thất hoàng tử Hoằng Ân và cửu hoàng tử Hoằng Tuyên ra thì các hoàng tử còn lại đa phần đều đã đoán được mục đích phụ hoàng của họ lần này tại sao lại triệu tập họ đến Văn Đức điện.
40 Thế là, vù, lại bắt đầu bốc thăm lại.
Cái hộp bên trong có cơ quan ấy đương nhiên bị vứt sang một bên. Đại thái giám Đổng Hiến dặn dò một tiểu thái giám thân cận đi tìm về một cái hộp chuyên dùng cho việc bốc thăm, để tránh lại bị trúng chiêu.