81 Sở Lăng Thường đem miếng ngọc bội cất đi, lại chớp nhẹ đôi mắt để che đi sự khác thường trong đó, bình thản hỏi lại, “Vậy em nghĩ thế nào?”“Em? Tiểu thư hỏi em?” Thanh Tụ nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, “Em không biết, Thanh Tụ chỉ là một nha đầu, làm sao hiểu được tâm tư của Tả hiền vương chứ? Nhưng theo em thấy, tiểu thư bỡn cợt Tả hiền vương, khiến hắn bị mất mặt như vậy, em thấy hắn sẽ không từ bỏ ý định đâu.
82 Nước Lương là một nước lớn với hơn bốn mươi thành trì lớn nhỏ, phía bắc tiếp giáp với Thái Sơn, phía tây kéo dài tới Cao Dương, có vị thế địa lý vô cùng quan trọng trong việc kiềm chế các nước lân cận, bảo vệ triều đình, chống lại phản quân liên minh Ngô - Sở.
83 Dạ Nhai Tích đã bước vào trong trướng, nhận lấy khăn từ Sở Lăng Thường lau bớt nước mưa trên người nhưng những lời nói vừa rồi vẫn khiến cho cả Châu Á Phu và thám tử đều giật mình sửng sốt.
84 Liên quân Ngô - Sở tấn công Xương Ấp một hồi nhưng không phá vỡ được thế phòng thủ, rốt cục lại quay về tấn công thành Tuy Dương. Vòng đi vòng lại một hồi, Ngô vương đã lâm vào thế cùng quẫn.
85 Hôm sau, Đậu Anh tự mình dẫn đại quân đánh thẳng vào đại quân của Hung Nô. Bởi thời cơ tác chiến thích hợp cùng trận thế phù hợp, mười vạn đại quân Hung Nô chỉ còn lại một nhóm kỵ binh rút về hướng Bắc.
86 Giờ khắc này, nàng hoàn toàn bị thủ hạ của hắn vây khốn, giống như một người đã nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt nhưng lại thương tích đến nỗi không cách nào đứng dậy, đành mặc ột bầy sói hung dữ vây quanh.
87 Duyên tình ngàn năm, đắm chìm trong giấc mộng. Say sưa chốn hồng trần, tiền căn khó tiêu tan. Kiếp người phiêu bạt, tình cảm thị phi oan trái. Lưu luyến tình si, chỉ vì tơ duyên một phía.
88 Sở Lăng Thường rốt cục cũng xác định được rõ ràng được cảm giác trong lòng mình. Đây chính là loại cảm giác bi thống khi lực bất tòng tâm. Nếu đã xác định bị bọn chúng xử tử thì coi như tôn nghiêm đánh mất đã đành, nhưng trước khi nhận lấy cái chết còn phải trải qua nỗi khuất nhục lớn lao thì so với việc trực tiếp nhận lấy cái chết còn đáng sợ hơn nhiều.
89 Sở Lăng Thường biết hắn cố ý nhục nhã Đại Hán bởi trong mắt hắn chưa từng coi Đại Hán ra gì, nhưng đem nàng so với Đặng Thông thì quả thực quá độc ác.
90 Hoàng hôn buông xuống kéo theo những vệt nắng dài yếu ớt chìm dần về phía tây, những tia sáng hồng cuối ngày cũng dần bị bao trùm bởi sự u tối, cuối cùng chỉ còn sót lại một chút dư quang rọi xuống phía con suối dưới chân núi.
91 Hổ Mạc vẫn đứng ở bên cạnh hắn thấy vậy, có chút không đành lòng quay sang nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, “Vương gia, người xem…”Chẳng lẽ tình hình đã thành ra như vậy mà hắn vẫn không ra tay ngăn cản?Hách Liên Ngự Thuấn vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, gương mặt cương nghị với từng đường nét tinh tế như điêu khắc toát lên vẻ lạnh lùng cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức tuyệt tình khiến người ta không cách nào đoán biết tâm trạng hắn lúc này.
92 Trong không khí lúc này phảng phất một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ da thịt cùng mái tóc của Sở Lăng Thường không ngừng quấn lấy hô hấp của Hách Liên Ngự Thuấn khiến tâm thần hắn không khỏi có chút mất tự chủ.
93 Đầu của Sở Lăng Thường lúc này có cảm giác như bị vật cứng đập mạnh vào. Cảm giác lạnh băng như lúc bị ngâm dưới suối lại lần nữa ùa về, đầu ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm lấy chăn lông đang bao trên người nhưng sự ấm áp từ tấm chăn đó không đủ để lấn át sự bất an cùng kinh hãi trong lòng nàng.
94 So với hành vi của Hách Liên Ngự Thuấn thì lời nói của hắn càng thêm lớn mật khiến Sở Lăng Thường cực kỳ kinh hãi. Từ ngày quen biết Hách Liên Ngự Thuấn, hành vi của hắn đã cực kỳ khác người khiến nàng không cách nào tưởng tượng hay đoán định được.
95 Hách Liên Ngự Thuấn vẫn lẳng lặng ngồi nhìn Sở Lăng Thường. Hắn cũng không hề giống như trong tưởng tượng của nàng, biến thái truyền lệnh cho Hổ Mạc bước vào bên trong trướng.
96 Bàn tay của Hách Liên Ngự Thuấn vẫn giữ chặt lấy gáy Sở Lăng Thường khiến nàng không thể động đậy. Bên vành tai nhỏ xinh, giọng nói của hắn tuy cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự mỉa mai sâu sắc, hệt như một lưỡi dao sắc bén chỉ cần xẹt ngang qua cũng đủ khiến người ta mất mạng.
97 Sở Lăng Thường đã ói đến quặn cả ruột, thân hình nhỏ bé cũng chao đảo, trên trường bào dính đầy vết máu đỏ sẫm mà sắc mặt nàng thì tái nhợt đến nỗi người ta nhìn vào cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
98 Đợi Hổ Mạc rời đi, Hách Liên Ngự Thuấn mới buông thẻ tre trong tay xuống, bê cái tô bằng đồng trên bàn hướng về phía giường bước tới. Sở Lăng Thường gắt gao dõi theo thứ đồ vật trong tay hắn.
99 Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi yên ở đó, sắc mặt rất nhanh chóng bình thản trở lại, thản nhiên lên tiếng, “Truyền vào!”Rất nhanh sau đó, Hổ Mạc dẫn theo một thám tử tiến vào trong trướng.
100 Nụ cười của nam tử trước mắt Sở Lăng Thường cực kỳ rạng ngời. Hắn rõ ràng là một binh sỹ tham gia cuộc chiến này nhưng trong ánh mắt không hề có chút sát khí nào mà cực kỳ thuần khiết khiến người ta sẵn sàng tin tưởng.