21 Không khí trên đại điện lại lần nữa có sự thay đổi. Tiếng đàn ưu nhã vẫn dịu dàng như nước, không chút gián đoạn. Ánh mắt Sở Lăng Thường cũng không hề ngước lên mà vẫn chăm chú nhìn vào cây huyền cầm của mình tựa như tình hình trên đại điện không chút quan hệ gì với nàng vậy.
22 Hách Liên Ngự Thuấn vẫn bình thản uống rượu như trước, sau đó mới quay sang phía Cảnh Đế cười nhẹ, “Hoàng thượng cũng không cần quá bận tâm, bữa tiệc tối nay chỉ là vì vấn đề hòa thân.
23 Cảnh Đế thấy hắn đã có quyết định, sự lo lắng trong lòng cũng tan đi nhanh chóng. Khẽ nghiêng người về trước như muốn dò ý, Cảnh Đế lại lên tiếng, “Vậy thì tốt quá rồi! Không biết Tả hiền vương đã coi trọng vị công chúa nào vậy?” Mục đích chính của việc hòa thân chính là sự liên hiệp về chính trị, nhằm góp phần ổn định giang san, kiềm chế dã tâm của người Hung Nô.
24 Bữa tiệc kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ. Cảnh Đế mượn cớ thân thể không được khỏe, kéo dài việc quyết định chuyện hòa thân. Nam Dương công chúa thì chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó nhưng Hoa Dương công chúa thì lại khác.
25 Mùi đàn hương thoang thoảng quanh quẩn từng góc điện Tuyên Thất, mà từng lời của Cảnh Đế cũng như làn khói len lỏi vào trái tim nàng. Hơi ngẩng lên, tựa như trong một khoảnh khắc nàng nhìn thấy một tia kiên trì trong mắt Cảnh Đế nên Sở Lăng Thường suy nghĩ một chút liền gật đầu, “Vâng!”Sau đó, nàng bình thản tiếp lời, “Lúc trước dân nữ đã phân tích thế cục hiện giờ cho Hoàng thượng.
26 “Nàng là mưu sĩ của trẫm, là người của trẫm. Chỉ cần có nàng bên cạnh, thì cho dù Ngô vương liên hợp với man di bức trẫm, trẫm cũng không sợ. ” Vẻ mặt của Cảnh Đế tràn ngập sự kiên quyết, ngữ khí cũng toát lên khí chất vương giả.
27 Bóng đêm càng lúc càng thêm dày đặc, mà tại nơi thâm cung này dường như lại có thêm vài phần yêu mị, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng chập chờn giống như những cô hồn phiêu diêu ẩn hiện bên những rặng hoa đào.
28 Ở khoảng cách gần như vậy khiến cho tâm tình Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên một hồi run rẩy. Đôi mắt của hắn quả thực rất có sức quyến rũ lòng người, sáng rực tựa vì tinh tú trong đêm tối, lại ánh lên dã tính của loài lang sói phương Bắc, thân thể cao lớn thực sự khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực.
29 Ở khoảng cách gần như vậy khiến cho tâm tình Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên một hồi run rẩy. Đôi mắt của hắn quả thực rất có sức quyến rũ lòng người, sáng rực tựa vì tinh tú trong đêm tối, lại ánh lên dã tính của loài lang sói phương Bắc, thân thể cao lớn thực sự khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực.
30 Nhịp tim của Sở Lăng Thường không khỏi đập loạn lên. Suốt 16 năm qua, nàng chưa từng gặp phải người không biết lễ giáo như vậy, lời nói cũng lớn mật, hành động càn rỡ.
31 Hành vi lớn mật Trong đại điện, ánh nến lung linh huyền ảo hắt sáng lên khuôn cửa được chạm khắc tinh tế đang rộng mở. Tấm màn lụa theo làn gió nhẹ ban đêm khẽ lay động như muốn hòa cùng với những cánh hoa đào lất phất.
32 Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nàng tràn ngập sự hứng thú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười thản nhiên, nhìn qua trông cực kỳ ôn nhu, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng vô cùng dịu dàng hệt như đang dung túng một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
33 Vừa nói dứt lời, con ngươi màu hổ phách của Hách Liên Ngự Thuấn lại càng trở nên u tối, đưa tay mạnh mẽ đem cả người Sở Lăng Thường ghì chặt vào cánh cửa đại điện, bàn tay hắn cũng giữ lấy hai cổ tay mảnh khảnh, thân hình cao lớn vạm vỡ cũng hoàn toàn áp chế thân hình mềm mại.
34 Sở Lăng Thường nở nụ cười nhẹ rồi chậm rãi lên tiếng, “Tả hiền vương chắc hiểu rõ đạo lý ‘Trăng tròn lại khuyết, thủy triều lên rồi lại xuống’. Vận số là chuyện đã định sẵn, tuy không thể nghịch ý trời để cải biến vận mệnh nhưng cũng đâu thể ngồi yên chịu trận.
35 Bầu trời lúc này tràn ngập cánh hoa đòa bay bay cơ hồ khiến ánh trăng cũng bị che khuất. Từ sau một tàng cây anh đào xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn khoác trên người thứ trang phục vô cùng quý giá đưa mắt nhìn theo bóng trắng từ y phục của Sở Lăng Thường đang khuất dần, khẽ lẩm bẩm, “Giỏi cho người Hung Nô, dám ở trong Hán cung của ta ngang nhiên bắt nạt người khác.
36 Hổ Mạc nghe xong, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Vương gia, nói như vậy tức là mật thám của các bên trong Hán cung đã phát giác ý đồ của Hán đế, muốn mau chóng diệt trừ thập hoàng tử sao?”“Phát giác ra ý đồ của Hán đế không phải là mật thám của các bên tại Hán triều mà là Hữu hiền vương Vu Đan của dân tộc Hung Nô.
37 Đến giờ lên triều, bách quan khấu đầu hành lễ rồi theo thứ tự tiến vào Trường Lạc cung. Trong khi văn võ bá quan chia thành hai hàng đứng ngay ngắn thì Sở Lăng Thường vẫn đứng ở ngoài điện chờ tuyên triệu.
38 Câu hỏi này khiến các đại thần trong triều lại bắt đầu xì xầm bàn tán. Hỏi tuổi của nữ nhân trước giờ vốn là chuyện kiêng kỵ nhưng Sở Lăng Thường có thể hiểu được hàm ý của viên đại thần kia ẩn trong đó.
39 Việc Đậu thái hậu xuất hiện giữa triều đình thế này từ lâu đã không còn là chuyện đáng ngạc nhiên nữa. Lần đầu tiên Sở Lăng Thường nhìn thấy Đậu thái hậu, đã biết bà là người có số trường mệnh, nhưng trong cung mệnh lại thiếu chủ khí, việc này thể hiện rõ ở chỗ bà không thể cùng người mình yêu thương nắm tay đi suốt cuộc đời, thậm chí còn có thể là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
40 Đậu thái hậu thấy nàng không trả lời cũng không tỏ ý phản kháng thì hơi chau mày lên tiếng, “Lăng Thường, đối với quyết định của ai gia, ngươi có ý kiến gì không?”Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, đôi môi anh đào khẽ hé mở.