141 “Uhm, không…” Sở Lăng Thường khẽ lắc đầu, nhưng phần lưỡi lại theo bản năng cuốn lấy ngón tay hắn, ý thức hoàn toàn khác xa so với thanh âm kháng cự. “Ngậm nó!” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn hơi tối sầm lại, đôi môi mỏng kiên định thốt ra mấy lời này, dường như muốn trừng phạt nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, bàn tay to của hắn lại tăng thêm sức bóp lấy bầu ngực tròn trịa của nàng.
142 “Ta sẽ hận ngươi, nhất định sẽ hận ngươi!” Sở Lăng Thường đã lâm vào tình trạng kinh hoàng, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn. “Nàng sẽ cam tâm tình nguyện yêu thương ta!” Hách Liên Ngự Thuấn đem bàn tay nhỏ bé đang chống cự của nàng giữ chặt lên phía trên đầu, tiếng cười trầm thấp đầy tà mị khẽ vang lên bên vành tai nhỏ bé, “Lăng Thường, nàng là của ta!” Vừa dứt lời, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn áp xuống, mạnh mẽ dùng sức tiến tới.
143 Đến lúc này, Sở Lăng Thường không muốn tỉnh táo lại cũng khó. Nàng giật thót người, cố nén đau nhức muốn ngồi dậy thì từ đằng sau, cánh tay rắn chắc của Hách Liên Ngự Thuấn lại vươn tới, đem cả thân thể nhỏ nhắn dưới chiếc chăn gấm ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp thản nhiên vang lên…“Đông Hà, từ nay về sau không cần tới Cấm lâu sớm như vậy.
144 Hách Liên Ngự Thuấn là đại diện tiêu biểu cho hình mẫu của những kẻ thích tranh đoạt với người khác. Những thứ tốt đẹp nhất hắn đều muốn giành lấy ình.
145 Đông Hà bước lên một chút, gật đầu khẽ nói, “Nô tỳ mấy ngày nay theo sự dặn dò của công chúa đến Cấm lâu, không ngờ sáng nay lại nhìn thấy vương gia ở cùng Sở Hoàn dư.
146 Một khắc trước vẫn còn ôn nhu vô vàn hệt như gió xuân mơn man tháng ba xua tan những bông tuyết cuối cùng khiến muôn hoa tận tình khoe sắc, nhưng liền sau đó lại là sự lạnh lẽo tựa như sương gió tháng chạp, khiến trăm hoa khô héo, chỉ trong chớp mắt đã trở nên khô khốc như băng.
147 Đi ra khỏi Cấm lâu, nỗi kinh hãi trong lòng hai nha hoàn vẫn chưa tan hẳn. Một nha hoàn trong số đó còn đưa tay vỗ vỗ lên ngực như muốn ổn định lại nhịp tim, “Làm tôi sợ muốn chết, vương gia sao có thể ở Cấm lâu chứ? Tối qua không phải vương gia cùng Tả Cốc Lễ vương rời phủ rồi sao?”“Người sợ muốn chết phải là tôi mới đúng.
148 Nam Hoa công chúa thấy biểu cảm của Sở Lăng Thường có gì đó không ổn thì không khỏi cảm thấy lo lắng, nhẹ nhàng bước lên gọi khẽ, “Lăng Thường!”Bàn tay nhỏ bé của Sở Lăng Thường khẽ mơn man trên bộ Hán phục như thể đang vuốt ve một khối mỹ ngọc nhưng trong lòng lại không ngừng dâng lên cảm giác đau đớn đến tê dại.
149 Hắn dựa vào cái gì mà bình tĩnh như vậy, lạnh lùng như vậy?Có trời biết, nàng thống hận nhất chính là sự bình tĩnh đó của hắn. Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên, cầm lấy một món y phục, lại nhìn đến những món trang sức phân tán đầy đất, thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước, “Không thích kiểu dáng y phục hay là không hài lòng với đồ trang sức?”“Đem những thứ này đi, ta không cần!” Sở Lăng Thường cất tiếng từ chối lạnh băng.
150 Tân Trát sợ run lên nhìn chằm chằm bình hoa trong tay Ổ Giai, chỉ e cô ta kích động lên lại nện cái bình xuống thì hỏng bét. Ông ta theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hít sâu một hơi, “Quận chúa, lão nô thực sự cũng không biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lão nô chỉ là dựa theo sự căn dặn của vương gia chuẩn bị đồ nữ trang cho tốt mà thôi, những thứ khác lão nô không hề hay biết.
151 Bọn thị vệ nghe vậy thì lúc đầu đều ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện rõ sự xấu hổ. Dù nói thế nào thì Nam Hoa cũng là công chúa Đại Hán, là vương phi do vương gia cưới hỏi đàng hoàng.
152 Đông Hà vừa nghe, nước mắt lại ứa ra, “Công chúa, người đừng nghĩ đến bữa tiệc nữa, xiêm y đã bị hủy rồi, công chúa…” Nha đầu này mới nói được một nửa, lại thấy Nam Hoa lảo đảo đứng dậy liền hoảng hốt kéo cô lại.
153 Xuân Mai cùng Đông Hà rất nhanh chóng đem các loại dược liệu trị thương tới, vừa muốn tiến lên thì lại thấy Thiền Vu Quân Thần duỗi tay ra nhận lấy rồi cất tiếng ra lệnh, “Các ngươi lui ra đi!”Hai nha đầu đưa mắt nhìn nhau nhưng vẫn tuân lệnh lui ra khỏi phòng ngủ.
154 Những lời của bọn nha hoàn vừa tới khiến Tân Trát kinh ngạc, vội vàng đứng dậy kéo một nha hoàn lại, thấp giọng hỏi, “Cái gì mà Sở cô nương? Rõ ràng là một công tử, ai cho các ngươi gọi là cô nương?”Vẻ mặt nha hoàn kia cũng tràn ngập sự khó xử cùng nghi hoặc, nhẹ giọng trả lời, “Quản gia, chúng tôi cũng là phụng mệnh làm việc thôi.
155 Từ phía chỗ ngồi phía trên vẫn luôn có một đôi mắt không ngừng dõi theo Sở Lăng Thường. Chẳng cần phải mất công tìm kiếm thì nàng cũng biết rõ phương hướng của ánh mắt đó.
156 Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi tại chỗ xem cảnh náo nhiệt, chỉ cười mà không nói gì. Sở Lăng Thường thì cảm thấy nam nhân này thực có chút kỳ quái. Không phải giao tình giữa hắn và Y Trĩ Tà vốn rất tốt hay sao? Tại sao khi thấy ông ta cùng Thiền Vu tranh luận thì lại không có lấy một chút phản ứng? Thậm chí, không có lấy một nét lo lắng trên khuôn mặt.
157 Tuy rằng nghe không hiểu Hách Liên Ngự Thuấn nói gì, nhưng Sở Lăng Thường có thể cảm giác được vẻ ái muội trên gương mặt của mọi người có mặt. Chén rượu bị hắn uống cạn khiến cho nàng tránh được một hồi lúng túng mà trong lòng cũng trào dâng sự cảm kích tột độ.
158 Không khí của bữa tiệc chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi. Hai nữ nhân đánh nhau đã thu hút ánh mắt của hết thảy khách dự tiệc khiến cả gian đại điện rộng lớn lúc này tràn ngập những biểu hiện cảm xúc khác nhau.
159 Cả đời Thiền Vu Quân Thần đã trải qua vô số lần chinh chiến, trên sa trường luôn thắng nhiều bại ít. Từ khi thừa kế vương vị đến giờ ông ta luôn khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp, triều đình trên dưới cũng không từng phát sinh mâu thuẫn gì quá lớn.
160 Bị đẩy ra nhưng nét mặt Đề Nhã không hề có chút lúng túng nào. Ngược lại, cô ta còn đến gần Sở Lăng Thường, trên khuôn mặt để lộ nụ cười đầy thoả mãn, hai mắt tràn ngập tình ý đủ để nam nhân tan chảy.