21 Anh thật không dám ngờ, Aoki lại đeo sợi Phượng Hoàng Triều Nhật đi dự một sự kiện lớn.
. . .
Trên màn hình, nữ minh tinh Aoki xinh đẹp như một nữ thần.
22 Vốn dĩ là đói bụng, định xuống bếp kiếm chút gì đó ăn rồi ngủ, không ngờ vừa rời đi lại đúng lúc anh về.
Cô giận anh, nhưng vẫn yêu anh, yêu đến điên cuồng, đến không thể dứt ra.
23 Tỉnh giấc, cô thấy mình yên vị trên chiếc giường ấm áp trong phòng từ lúc nào. Chỗ bên cạnh lạnh toát, có thể là anh đã rời đi từ lâu, cũng có thể đêm qua, anh và cô vẫn không cùng ngủ chung một giường.
24 Ở đây không phải nhân vật có thế lực thì là những nhân vật lắm của dư tiền. Các cô gái không là cô chiêu thì cũng là người tình hoặc phụ nữ bên cạnh đại gia.
25 Cô bước ra ngoài, hít lấy một hơi thật sâu. Không khí ở đây thật trong lành, có cảm giác rất yên bình.
-Không nhảy nữa sao?
Anh từ phía sau bước đến cởi áo khoác ngoài choàng cho cô, tay cầm ly Gin trong suốt.
26 Buổi tối vừa về đến nhà, anh lại vô thức đến trước phòng cô như thường lệ. Càng gần cánh cửa, lòng anh nôn nao đến lạ, đôi chân vui mừng muốn nhảy nhót hệt như một đứa trẻ.
27 Buổi sáng cô dậy thật sớm, thật sớm
Mokuba và Kaiba đều đã đến công ty trước, sắp xếp công việc cho cô.
Nhìn cổ và ngực vết đỏ đêm qua vẫn còn nguyên, cô cắn môi liền dùng kem che khuyết điểm che nó đi.
28 Quay lại vấn đề của nữ chính chúng ta.
Jibessca sau khi chỉ cho cô phòng làm việc của Kaiba bảo cô vào trong đó, anh sẽ trực tiếp phỏng vấn cô liền bỏ đi một nước mà không giải thích gì thêm.
29 Anh rót cho cô một ly cà phê giúp cô bình ổn lại tâm trạng. Nhận thấy mắt cô không còn đỏ nữa, tiếng nấc đã dứt hẳn anh mới hỏi cô
-Giờ em có thể nói cho tôi nghe lý do vì sao lại cải trang như thế chứ?
Cô căng thẳng, tay nắm chặt ly cà phê
-Kaiba, em không muốn vừa vào làm đã làm một chức vụ cao như vậy.
30 Mấy ngày nay làm việc ở công ty cũng khá thoải mái. Đồng nghiệp ban đầu cũng khá ngạc nhiên, thậm chí còn đố kỵ và ghen ghét khi một cô gái chỉ mới 20 tuổi học ngành Kinh tế lại xấu xí đến cùng cực thế nhưng cư nhiên nhảy một bước liền chễm chệ ngồi trên cái ghế Phó Phòng Kỹ Thuật-Lập Trình.
31 Giờ ăn trưa
Cô vui vẻ bưng phần cơm ra bàn ăn một cách ngon lành. Cô thích nhất là giờ ăn trưa, sau một buổi sáng làm việc mệt mỏi như vậy, được ăn chính là hạnh phúc.
32 Sau một buổi chiều suy nghĩ, cô đi đến quyết định xin lỗi anh. Dù gì cũng là cô sai. Tự dưng lại không chịu công khai mối quan hệ của 2 người cứ như thể cô là tình nhân bên ngoài của anh chứ không phải vợ.
33 Buổi tối đi ngủ, cô lại giận ngược lại anh. Rõ ràng biết cô muốn chuộc lỗi mà lại cố ý làm khó nên cô ôm mền gối xuống sô pha ngủ.
34 Sáng sớm thức dậy, cô theo thói quen xoay người qua ôm anh. Lạnh toát.
"Kaiba đi làm rồi sao?" Cô nghĩ bâng quơ như thế rồi vào nhà tắm rửa, thay quần áo.
35 Hôm nay là một buổi sáng thứ 2. Trời đã chuyển sang đông, dù gì cũng đã tháng 12 rồi.
Nhanh nhỉ? Mới đây mà đã hơn 3 tháng kể từ ngày cô lấy anh.
36 Bước vội vào phòng. Cô vừa tắm xong, đang khoác cái áo choàng tắm màu trắng tinh khôi, tóc vẫn còn rũ vài giọt nước nóng hổi. Anh thô bạo đạp cửa, khóa thật chặt.
37 -Cứu! Kaiba! Đừng! Cứu. . . aaaaaaaaaa!
Cơn ác mộng làm cô tỉnh giấc. Toàn thân đau nhức ê ẩm, nước mắt vẫn còn đọng lại trên làn mi.
Nhìn xuống, ga giường trắng làm nổi bật lên vệt máu đỏ tươi, rất nhiều máu!
Cô chống tay ngồi dậy.
38 Rum lao đến, vừa mở cửa đã thấy cô ngã quỵ vào vòng tay. Tóc cô rối bù, quần áo xộc xệch thần thái không còn như bình thường.
-Này, vật nhỏ! Là ai đã khiến em ra nông nỗi này?
Anh lướt mắt qua.
39 10h khuya
-Ủa, sao cửa không có khóa? Có trộm à?
Thấy cửa không mở Mokuba liền cảm thấy lạ thường, đèn cũng không bật, căn biệt thự chìm hẳn vào màn đêm lạnh buốt của những ngày cuối tháng 12.
40 -Cô ấy sao rồi?
-Không có gì đáng ngại, có thể xuất viện rồi.
Rum tiễn bác sĩ ra cửa liền xoay người qua mỉm cười với cô
-Vật nhỏ, được về rồi.