Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đặc Thù Không Gian Chương 36: Hương Hương Muốn Luyện Vô Tình Thiên Đạo, Long Vũ Thiên Nhãn Nhìn Thấu Ác Cục

Chương trước: Chương 35: Hoả Hệ Bí Pháp, Thiên Nhãn Đại Khai (tt)



Đặc Thù Không Gian

Tác giả: Xích Tuyết

-- o --

Quyển 4

Chương 36: Hương Hương muốn luyện vô tình thiên đạo, Long Vũ thiên nhãn nhìn thấu ác cục

Dịch Giả: Trảm Phong

Biên Tập: Cường Thuần Khiết

Nguồn: 4vn.eu

- Việc này... Vấn đề, dường như rất khó.

Dù là Tuyết Cơ là Huyền Môn tiên tử, cũng không dễ phân biệt Xuân ca .

- Tiểu Vũ, chẳng lẽ em còn nghĩ muốn nhìn trộm Xuân ca?

Tuyết cơ nhíu mày,vẻ mặt sùng bái:

- Em đó,thật là có.... Rất khó tưởng tượng có người sẽ sinh ý nghĩ như vậy đối với Xuân ca. Tiểu Vũ, từ giờ trở đi, em là thần tượng của chị. Đúng rồi, em lập tức nhìn trộm Tằng ca luôn đi, đến lúc đó chị đảm bảo đối với em phục sát đất.

- Một Xuân ca là đủ rồi.

Long Vũ cười hắc hắc nói:

- Chị Tuyết Cơ, kỳ thật em đúng....Ha ha, không nói.

- Em không nói, chị cũng biết em nghĩ gì.

Tuyết cơ ám muội nói:

- Muốn chị thi thố, em còn kém xa lắm đấy... Chị nhìn xem, ít nhất cần phải mười năm.

Trời cao, đất dày ơi(DG: Cái này là thuần việt)! Ngươi giết ta đi! Mười năm a, cần phải cám ơn các Hoa nhi.( Biên: Lại thêm cái đứa nào nữa đây )

- Chủ nhân không cần chán nản, tôi đã tiến hành tính toán đo lường tinh chuẩn. Nếu cậu hoàn thành huấn luyện Ngũ Cầm Hí Cửu Đầu Sư, đến lúc đó tu vi đạo lực của cậu sẽ được đề cao lớn.

Thanh âm La Lâm vang lên trong đầu Long Vũ:

- Chủ nhân,phải nỗ lực a...

- Đúng vậy.

Có La Lâm cổ vũ, tâm tình Long Vũ nhất thời tốt lên.

- Tiểu Vũ, em lại đang cười gian... Hay là em vừa có ý dâm sao?

Tuyết Cơ hỏi.

- Phốc.

Nghe được Tuyết Cơ nói ý dâm, Long Vũ thiếu chút nữa liền phun từng ngụm nước miếng. Hắn vạn lần không ngờ băng tuyết tiên tử giống như Tuyết Cơ, cũng sẽ nói như vậy. (DG: Sau này thành dục tiên dục tử luôn nhớ)

- Nhìn cái gì vậy... Chưa thấy qua mỹ nữ à.

Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, cười cười:

- Tiểu Vũ. Đừng cho chị là người tu đạo. Liền cùng thế ngoại ngăn cách. Chị cùng đám lão già Huyền Môn tổng bộ kia bất đồng. vô đạo thì tự nhiên là hữu đạo. Vô vi là hữu vi, Vô tình là hữu tình. Chớ xem thường chị. Chị bình thường hơn ngươi. Những thứ em phải theo chị học còn rất nhiều.

Nghe Tuyết Cơ vừa nói thế, Long Vũ âm thầm suy nghĩ. Kể từ tình huống bây giờ nhìn lại. Hắn đối với Tuyết Cơ dường như vẫn còn nhiều thứ không hiểu rõ.

Tất nhiên, muốn nhìn thấu đáo, có vẻ như rất khó. Hướng về đỉnh núi chót vót, Uông kiếm đang ngủ say, bỗng nhiên trong mơ hồ cảm giác bên người động vài cái. Mông lung mở mắt ngái ngủ, đã thấy ngoài cửa sổ hiện lên một đạo nhân ảnh.

Trong long Uông Kiếm kỳ quái. Đêm khuya như vậy, như thế nào còn có nhân ảnh. Hơn nữa, hắn cảm thấy được thân ảnh kia là đại sư huynh Lữ Minh. Nhìn hắn khi đi vội vàng, tựa hồ là có việc gấp.

Tâm nghĩ đến đây, hắn vội vàng đứng dậy mặc quần áo. Hướng tới phương hướng bóng người kia phi thân tới.

Uông Kiếm nhìn thấy phương hướng bóng người kia chạy tới, trong lòng một phen tính toán, không biết như thế nào liền nhớ tới tiểu sư muội Đường Hương Hương.

Hắn chạy một mạch, trên đường thật cẩn thận, chưa từng kinh động đến đồng môn. Đợi đến thời điểm hắn chạy đến núi Vân Dương, lại không thấy thân ảnh đại sư huynh Lữ Minh. Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh, bóng mây lượn lờ.

Thái Dương phong,Vân Dương phong, Ngọc Dương phong, Hành Dương phong... chính là Huyền Môn Thái Huyền Sơn tứ đại chủ phong,cũng là thủ lĩnh đạo tràng đứng đầu cùng ba vị chấp pháp trưởng lão.

Trong đó, đứng đầu Thái Dương phong là Huyền Môn Thiên Cơ đạo nhân đạo tràng,vHuyền Môn trung khu Thái Cực điện liền thiết trí ở trong này.Vân Dương phong, Ngọc Dương phong, Hành Dương phong theo thứ tự là Thiên Thần Tử, Thiên Châu Tử, Thiên Huyền Tử ba vị chấp pháp trưởng lão đạo tràng, cũng là Huyền Môn trọng địa. Đương nhiên Thái Huyền Sơn mạch liên miên nhấp nhô, địa vực rộng lớn, xa không chỉ có bốn ngọn núi như vậy. Nhưng mà Thái Dương phong, Vân Dương phong, Ngọc Dương phong, Hành Dương phong cũng là địa thế tốt nhất cả Thái Huyền sơn mạch, linh khí sung túc nhất ngọn núi.

Uông Kiếm đứng nguyên tại chỗ bất động, cẩn thận nhìn về phía trước. Rốt cuộc, hắn đang ở chỗ sâu trong biển mây mơ hồ thấy được một thân ảnh nhỏ bé, thướt tha.

Đột nhiên tim của hắn đập nặng nề.

Uông Kiếm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thân ảnh kia. Tuy cách xa, tuy mây mù che phủ, nhưng mắt hắn liền nhận ra đó là tiểu sư muội Hương Hương.

Đêm tối như vậy, nàng vì sao không có nghỉ ngơi, mà muốn hẹn đại sư huynh tới nơi này? Chẳng lẽ bọn hắn ước hẹn trước đó?

Uông Kiếm giật mình tại chỗ, một lúc không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, giống như mơ hồ đoán được cái gì đó.

Quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người phía trước, Uông Kiếm tàn nhẫn, lui bước, trong lòng nghĩ đến:

- Uông Kiếm, ngươi bất quá là tranh giành với đại sư huynh....

Ánh trăng như nước, ánh trăng thánh khiết chiếu tại trên người Uông Kiếm. Trong lòng hắn thực chán nản. Đúng là Đại sư huynh Lữ Minh so với hắn mà nói, hoàn toàn hắn không thể vượt qua.

Tuy rằng tàn khốc.

Nhưng đây cũng là một sự thật.

Trong lúc tầm mắt rời khỏi hai nhân ảnh kia, Uông Kiếm cuối cùng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỉ thấy một vòng Lãnh Nguyệt ở chân trời. Khóe miệng hắn giật giật, tựa hồ lẩm bẩm một câu gì đó.

Sau một lát rốt cục hắn xoay người đi, cắn răng mang theo mất mát thật sâu cùng không cam lòng, tiếp tục trở về. Vài phần bi sầu, vài phân u oán, rũ xuống mi, trong ánh mắt phảng phất vô tận bi thương. Nữ tử xinh đẹp đảo mắt chăm chú quan sát biển mây biến ảo trước mắt, tựa hồ có chút lạnh lùng. Một trận gió nhẹ lướt qua, nữ tử cảm giác mí mắt hơi lạnh. Sau đó, nàng mới phát hiện nước mắt nàng đã chảy xuống.

Gió núi hiu hiu, xẹt qua bên cạnh nàng, nhẹ nhàng phất động vạt áo của nàng, nữ tử thấp giọng nói:

- Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây.

Vừa dứt lời, một thân ảnh tiêu sái đi tới, cước bộ nhẹ nhàng, giống như lo âu cho nữ tử uyển chuyển kia.

- Tiểu sư muội.

Nam tử nhẹ giọng gọi một tiếng:

- Hương Hương sư muội, muội giống như có tâm sự? Lần này trở lại Huyền Môn, ta cảm giác muội cùng trước kia bất đồng.

Nữ tử chính là đệ tử của Tuyết Cơ - Đường Hương Hương.

- Không có.

Đường Hương Hương xoay người,nhìn nam tử trước mắt thản nhiên nói:

- Lữ Minh đại sư huynh, muội không sao, làm phiền huynh lo lắng.

Lữ Minh nhìn thấy ánh mắt chua xót của tiểu sư muội, cảm thấy được nàng bi thương vô hạn. Không biết tại sao, trong lòng Lữ Minh sinh ra một cỗ ôn nhu nhẹ nhàng. Nội tâm hắn có một loại cảm thụ, giống như muốn bảo hộ nàng cả đời.

Lữ Minh thẳng thắn chạy đến bên cạnh Đường Hương Hương, ấm giọng nói:

- Thực xin lỗi... Ta không nên tới quấy rầy muội... Nếu quả thật không có chuyện gì cần nói, ta nghĩ ta nên đi.

Nói xong, Lữ Minh liền xoay người rời đi.

- Đợi đã.

Ngay khi Lữ Minh đi được ba bốn bước, Đường Hương Hương đột nhiên cắn môi gọi Lữ Minh lại:

- Đại sư huynh, muội muốn nói chuyện với huynh.

Lời này vừa nói ra, trong lòng khẽ động, Lữ Minh liền nhất thời vui vẻ. Buồn bực trước đó trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.

- Được, được.

Lữ Minh vội vàng cười nói:

- Chỉ cần không phiền muội, ta nguyện ý cùng muội nói cả đời.

Lời vừa ra khỏi miệng, Lữ Minh thình lình cảm thấy có chút đột ngột.

Nhưng mà hắn phát hiện Đường Hương Hương tựa hồ cũng không có để ý.

Trên mặt của nàng thậm chí không có một tia dao động.

Tâm tình Lữ Minh không khỏi khẩn trương hơn. Dừng lại một chút, Đường Hương Hương nhìn áng mây trên trời, thản nhiên nói:

- Đại sư huynh, huynh có hay không rất hận một người?

- Hận?

Lữ Minh sững sờ một chút, lập tức nói:

- Hương Hương, hay là... hay là ai trêu chọc muội, hoặc là ai khi dễ muội.

Nói tới đây, sắc mặt Lữ Minh trầm xuống, hắn nghiêm túc nói:

- Tiểu sư muội, muội nói cho ta biết, có người khi dễ muội hay không? Muội nói cho ta biết, ta đi giúp muội chủ trì công đạo.

- Không có.

Đường Hương Hương cố gắng che dấu bi thương cùng phẫn nộ trong lòng. Có một số việc không thể nói cùng người khác.

- Tiểu sư muội, muội không nên gạt ta.

Lữ Minh đến gần một chút, trầm giọng nói:

- Từ sau khi muội trở lại Huyền Môn, ta không có thấy muội vui vẻ. Đoạn thời gian này, đến mỗi đêm khuya muội luôn đến Vân Dương phong đứng ngẩn người. Lúc này cùng trước kia hoàn toàn bất đồng. Tiểu sư muội, ta đối với muội như vậy, trong lòng muội hẳn là rõ ràng. Ta hy vọng muội có thể nói cho ta biết chi tiết chân tướng, có phải hay không đã xảy ra một chút chuyện không vui xảy ra. Huyền Môn sẽ vì muội làm chủ, ta cũng sẽ đòi lại công đạo cho muội.

- Thật sự không có việc gì.

Đường Hương Hương u sầu nói:

- Đại sư huynh, nếu không còn việc gì, huynh đi về trước đi... muội muốn yên lặng một mình một chút.

Lữ Minh cau mày nói:

- Tiểu sư muội, ta có thể đi, nhưng ta nghĩ phải nói cho muội biết, trên thế giới không ai có khả năng khi dễ muội.

- Cám ơn.

Ngữ khí của Đường Hương Hương vẫn bình thản như cũ.

- Không cần khách khí với ta.

Thần sắc Lữ Minh hơi đổi, lớn mật nói:

- Tiểu sư muội, để cho ta chiếu cố muội, được không?

Đường Hương Hương đỏ mặt lên, cúi đầu nói:

- Muội có thể chiếu cố chính mình, hơn nữa muội còn có sư tôn nữa.

Lữ Minh nhìn khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng nói:

- Hương Hương sư muội, muội hiểu lầm ý ta, ta là muốn... ta là muốn cùng muội kết thành đạo lữ... Từ khoảnh khắc nhìn thấy muội, trong đầu ta luôn luôn có hình bóng muội, đêm không thể ngủ......

Lữ Minh tại Huyền Môn là nhân trung chi long, là thế hệ trẻ được trông mong trong hàng đệ tử. Cũng là thủ lĩnh đứng đầu đệ tử Huyền Môn. Phóng tầm mắt khắp Huyền Môn, một bộ phận nữ sĩ tu đạo đệ tử đều hi vọng cùng Lữ Minh kết làm đạo lữ.

Nếu là nữ tử bình thường, nghe được lời thổ lộ của Lữ Minh, phỏng chừng sớm mừng rỡ như điên.

Nhưng là Đường Hương Hương lại theo bản năng cắn môi, trong lòng nàng không có chút ngọt ngào nào.

Lữ Minh nói:

- Hương Hương sư muội, ta... ta có phải hay không quá đường đột rồi?

Đường Hương Hương bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Đại sư huynh, huynh đừng nói nữa.

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên cúi đầu thấp giọng:

- Muội không muốn đạo lữ.... muội nghĩ lúc này muốn tu luyện vô tình thiên đạo

Lời vừa nói ra, trong lòng Lữ Minh nhất thời căng thẳng, hắn giống như không tin vào chính lỗ tai mình. Do dự một chút mới truy vấn:

- Thật sự sao. Hương Hương sư muội, muội thật sự quyết định nghĩ đến vô tình thiên đạo.Vì cái gì? Muội vì sao phải phong bế thất tình lục dục của mình? Vì sao phải như vậy?

Đường Hương Hương nhìn hắn một cái, ngữ khí có chút xa xăm nói:

- Muội cần thực lực cường đại.(Biên: Chiến với Long Vũ liên tục là thực lực cường đại ngay )

Đường Hương Hương cũng không lừa gạt Lữ Minh, thân thế của nàng bí hiểm, cùng Thục Trung Đường gia có liên hệ mật thiết. Đợi lúc nàng đủ thực lực, nàng phải về nhà làm một việc.

Đương nhiên, nguyên nhân tu luyện vô tình thiên đạo cũng không phải chính xác là do nguyên nhân đó.

Đường Hương Hương thiên tư thông minh, cốt cách cực cao. Với sự siêng năng cùng thiên phú của nàng, thực lực cường đại vốn cũng không phải là tham vọng quá đáng.

Sở dĩ tu luyện vô tình thiên đạo, nguyên nhân mấu chốt nhất là tao ngộ tại âm sơn.

Hành trình lên âm sơn, đối với nàng ảnh hưởng thật lớn, thậm chí là để lại ám ảnh vĩnh viễn không mất đi. Người nam nhân đáng giận kia, làm nhục sự trong sạch của nàng.

Thân thể thánh khiết của nàng, từ nay về sau đã vấy bẩn.

Nếu không phải là Long Vũ, nàng nhất định sẽ giết chết hắn đòi lại sự trong sạch cho mình.

Lữ Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Đường Hương Hương, Đường Hương Hương cũng nhìn Lữ Minh. Hai người đối diện thật lâu, không ai nói gì.

- Hương Hương,Tuyết Cơ su thúc biết quyết định của muội?

Thời gian Lữ Minh biết Đường Hương Hương không phải dài, nhưng hắn đối với Đường Hương Hương hiểu biết cũng sâu. Nhìn nữ tử mảnh mai này, tâm tính cực kì kiên cường. Hắn biết rõ, hắn không thể nào khuyên nàng thay đổi chủ ý.

Hiện tại hy vọng duy nhất chính là Tuyết Cơ sư thúc.

Toàn bộ Huyền Môn, Đường Hương Hương đối với lời nói Tuyết Cơ sư thúc là nói gì nghe nấy.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào hai người bọn họ, Đường Hương Hương lắc đầu:

- Muội chưa nói cho sư tôn... Nhưng mà chuyện này muội đã nghĩ kĩ. Không quản huynh có hay không ủng hộ muội. Muội đều dựa theo ý mình mà làm.

- Ai ya.

Lữ Minh âm thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Chỉ biết ngơ ngác đứng ở đó.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lữ Minh nhìn sắc trời, thấy trăng đã quá ngọn cây:

- Hương Hương, không còn sớm, nên về nghỉ ngơi một chút đi.

Đường Hương Hương suy nghĩ một chút, gật đầu:

- Muội muốn ở lại một chút. Huynh về trước đi.

- Ừ.

Lữ Minh thản nhiên lên tiếng. Liền lập tức mang thần tình cô đơn xoay người bỏ đi

Bóng đêm, lại thêm vài phần lạnh lẽo.

Nhìn thấy bóng lưng Lữ Minh, Đường Hương Hương thì thào tự nói:

- Đại sư huynh, huynh là một người tốt.

Mà giờ khắc này Lữ Minh hoàn toàn không biết mình có người đang chú ý tới hăn.

Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Đường Hương Hương lại tự hỏi:

- Sư tôn, con nên làm cái gì bây giờ?

Uông Kiếm cũng không cam tâm rời khỏi. Hắn núp ở một cái rừng cây nhỏ cách Vân Dương phong không xa. Hắn tại chỗ này chờ đợi đại sư huynh Lữ Minh. Thời điểm Lữ Minh đi tới, hắn chủ động hiện thân kêu Lữ Minh.

- Uông Kiếm, là ngươi?

Lữ Minh hơi kinh hãi nói:

- Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Có chuyện gì sao?

- Đúng vậy.

Uông kiếm gật đầu nói:

- Đại sư huynh, chúng ta tìm một chỗ nào đó... có một số việc, ta muốn tâm sự với huynh.... Là về Hương Hương sư muội.

Lữ Minh vốn không muốn cùng Uông Kiếm nói chuyện, nhưng nghe đến sự tình Đường Hương Hương, hắn liền đứng lại.

- Chúng ta qua bên kia.

Bên rừng cây kia là một cái hồ nước.Nhìn bóng trăng chiếu rọi lung linh dưới mặt nước, trong lòng Uông Kiếm giống như mặt trăng lạnh lùng kia.

- Đại sư huynh,ngươi cùng tiểu sư muội có ước hẹn.

Uông kiếm trực tiếp hỏi:

- Các ngươi tốt rồi?

- Không có.

Lữ Minh tựa hồ sớm đã biết vấn đề Uông Kiếm muốn hỏi, hắn trực tiếp nói:

- Sư đệ, sự tình cũng không phải như ngươi suy nghĩ. Ta cùng tiểu sư muội chỉ là quan hệ bình thường…

- Quên đi, không nói cũng thế.

Lữ Minh đột nhiên nhớ lại Đường Hương Hương muốn tu luyện vô tình thiên đạo.

- Đại sư huynh, ngươi cứ nói đi.

Uông kiếm thấy trong lời nói Lữ Minh có chuyện, vội vàng truy vấn:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi phải nói thật rõ ràng đi.

- Tiểu sư muội đã quyết định muốn tu luyện vô tình thiên đạo.

Lữ Minh nói ra chân tướng.

- Cái gì?

Uông kiếm há hốc mồm liền nói:

- Tiểu sư muội muốn tu luyện vô tình thiên đạo.... Đại sư huynh, ngươi không có gạt ta? Điều này sao có thể đây? Lấy tính cách Tiểu sư muội, nàng tuyệt đối không có khả năng quên thất tình lục dục bản thân. Người, nếu không có thất tình lục dục, còn là người hay không?

- Vấn đề của ngươi, ta không cách nào trả lời. Nhưng mà ta có thể khẳng định, tiểu sư muội lần này tâm đã quyết.

Lữ Minh nói:

- Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, lần này trở về, tiểu sư muội cùng trước kia bất đồng sao?

- Đúng vậy.

Đối với sự thay đổi của Đường Hương Hương, Uông Kiếm cũng cảm nhận thấy.

- Đại sư huynh, ngươi nói Hương Hương có phải hay không bị người nào khi dễ?

Nói tới đây, Uông Kiếm nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng hung ác nói:

- Nếu để ta biết là ai khi dễ tiểu sư muội, ta tuyệt đối không tha cho hắn.

- Tiểu sư muội có tâm sự. Đáng tiếc,nàng không nói cho ta.

Lữ Minh tự giễu cười cười:

- Ta sợ là không có cơ hội.

Nói xong hắn liền tiếp tục bước về phía trước.

Uông Kiếm nghe vậy, miệng há ra càng to. Nhưng mà cuối cùng cũng không nói lời nào.

Dừng hạ xuống, hắn đuổi theo, nói:

- Đại sư huynh, bây giờ tính kế. Nếu muốn ngăn cản Hương Hương tiểu sư muội tu luyện vô tình thiên đạo, cũng chỉ có thể thông tri cho Tuyết Cơ sư thúc.

Lữ Minh bước chậm lại, nhưng mà hắn chưa có quay đầu lại, cũng không có nói.

Bây giờ, Long Vũ tự tin tăng nhiều. Lúc chiều, hắn chủ động liên hệ dê béo Hàn Hùng, bảo là muốn đi giúp hắn xem phong thủy.

Sau khi nhận được điện thoại Long Vũ, Hàn Hùng tỏ vẻ nhiệt tình cực độ. Hơn nữa trong điện thoại ước định thời gian.

Lác đác ánh đèn, màn đêm buông xuống. Hàn Hùng tự mình lái xe Bentley đem Long Vũ đến biệt thự xa hoa nằm ở ngoại ô thành phố, Điền Viên Phong Quang. Biệt thự chỗ Hàn Hùng ở, vốn là chính bản thân hắn thiết kế. Công ty mình xây dựng. Điền Viên Phong Quang này, do Hàn Duyệt tự mình đặt, thực có thi vị.

Chiếc Bentley trực tiếp chở Long Vũ tiến vào cửa đại sảnh tiếp khách. Hàn Hùng, con gái Hàn Duyệt đã muốn tiếp khách tại đây. Hàn Hùng phi thường nóng lòng, trong giọng nói đối với Long Vũ thậm chí mang theo một tia tôn kính. Mà Hàn Duyệt tuy rằng mặt mỉm cười, nhưng cười có chút giả tạo.

- Tiểu thiên sư, mời ngồi.

Hàn Hùng tự mình kéo một cái ghế, nhiệt tình tiếp đón Long Vũ ngồi xuống.

Long Vũ mỉm cười:

- Hàn tổng, ngài không nên khách khí, ngài là khách hàng của cháu.

- Tiểu thiên sư, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Sau này Hàn mỗ trông cậy vào cậu rất nhiều.

Hàn Hùng cười nói:

- Tiểu thiên sư, cậu xem. khi nào cậu có thể bắt đầu.

- Vâng. Để cháu xem trước một chút.

Sau khi ngồi xuống,ánh mắt Long Vũ hướng chung quanh cẩn thận xem xét. Vị trí Hàn Hùng ngồi, phía sau là thủy tinh trong suốt, mà cửa sổ làm bằng thủy tinh trong suốt nhìn ra bên ngoài là một phiến trời xanh bao la. Nhưng mà Long Vũ mơ hồ cảm thấy được. Nơi này không khí không phải trong sáng như vậy.

Nói cách khác, không khí nơi này có chút hỗn độn.

Dracupi

Loading...

Xem tiếp: Chương 36: Hương Hương Muốn Luyện Vô Tình Thiên Đạo, Long Vũ Thiên Nhãn Nhìn Thấu Ác Cục (tt)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hợp Đồng Sinh Baby

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 54