21 Tống Phong bị bắt dưỡng thương một tháng, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự độc hại của Tống Triết, hắn sung sướng lái xe đến Quốc An, ngồi trước bàn làm việc của Vương Nhất Trung, vui vẻ thảo luận vấn đề tiền bạc với ông ta, tiếc là không đòi được đồng nào, nguyên nhân là do Tiêu Minh Hiên chỉ nộp báo cáo, không hề đề cập đến vấn đề này.
22 “Ông nói cái gì?! Ngày nghỉ của tôi đâu? Ông ăn hết rồi à?!” Ông chủ nói: “Người đó trả giá gấp ba, Tống, tôi hứa với cậu, sau lần này nhất định sẽ cho cậu nghỉ, quyết định vậy đi.
23 Tiêu Minh Hiên là tổng huấn luyện viên của cuộc huấn luyện, dựa theo thường lệ, ở vòng thứ nhất chưa loại bớt người sẽ không dễ dàng xuất hiện, nhưng lần này có hai người đặc biệt gia nhập, hắn không thể không đích thân tới đây đón họ.
24 *cụm từ thường dùng là “đả tương du” (lấy xì dầu). Ở Trung Quốc trước đây, khi muốn mua xì dầu người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn một số người dân, khi MC đó gọi một người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, không quan tâm đến việc khác.
25 Bạch Húc Nghiêu lảo đảo gục ở đích đến, cuối cùng không nhịn được nữa nôn thốc nôn tháo, giống như sắp nôn cả mật ra. Suốt đoạn đường này cậu cảm thấy hai chân không phải là của mình, ngoại trừ chạy một cách máy móc ra thì không làm gì được nữa, âm thanh phía sau bám theo từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng bên cổ còn truyền đến cảm giác của vật nhỏ trong túi nilon, điều này khiến cậu vô cùng sợ hãi, chỉ có thể chạy không ngừng.
26 Tiêu Minh Hiên chỉ mất vài phút để biết rõ nguyên nhân sự tình, hắn liếc nhìn hai con chuột đáng thương sắp bị ép chết trong túi nilon, tiện tay đặt chúng lên bàn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu cảm thấy Bạch Húc Nghiêu thế nào?” “Cậu ấy dạy tôi xếp đậu hủ, là một người tốt.
27 “A ——” Bạch Húc Nghiêu kêu thảm một tiếng, đột nhiên bị ném ra ngoài. Mấy phút đồng hồ trước cậu còn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng trước mặt người ta chỉ huy: “Hai anh lên từng người một, anh đó,” Cậu chỉ vào Tống Phong, “Anh lên trước, nhanh đi, đừng lề mề, có phải con gái đâu.
28 Huấn luyện mỗi ngày nặng nề và máy móc, chỉ có ngày đầu tiên là có huấn luyện viên đứng quan sát, ngoài ra không có ai quản lý bọn họ, tất cả đều dựa vào sự tự giác của mỗi người, nhưng làm vậy còn có thể kích thích ý chí chiến đấu, bởi vì mọi người đều ganh đua với nhau.
29 Nắng chiều vẫn chưa hoàn toàn tan hết, số người trở về doanh trại đã đủ một nửa, trong số đó có người không hề hấn gì, có người thê thảm như Tống Phong, có người xui xẻo bị thương, sau đó nhanh chóng được nhân viên y tế đưa đi chữa trị.
30 (từ nay xưng hô của BHN và TP trở thành anh-em nhé, bởi vì đã thân nhau rồi, giống cách VTN xưng hô với TP vậy) Trịnh Kì Dũng trở lại làm việc, tiếp tục xem tư liệu trên bàn, hai người còn lại ra ngoài hành lang ngồi.
31 Tiêu Minh Hiên đứng ở hành lang nhìn Tống Phong đi xa, mãi cho đến khi thân ảnh của Tống Phong biến mất sau khúc cua cũng chưa thu hồi tầm mắt. Tiêu Minh Hiên muốn đuổi theo, nhưng đắn đo một lúc rồi vẫn bỏ qua, bởi vì khi hắn muốn ngăn cản lần thứ hai, Tống Phong đã nói —— Đừng đi theo.
32 Ngay từ đầu, ý tưởng thu nhận lính đánh thuê vào bộ đội đặc chủng đã được mọi người thảo luận rất lâu, nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng không ngoại trừ trinh sát thâm nhập, đánh lén trong lòng địch, bao vây ám sát, giải cứu con tin, chống khủng bố v.
33 Hơn phân nửa đoạn đường, Tống Phong đều chìm trong trạng thái hoảng loạn, làm cho người ta hận không thể kêu Trịnh Kì Dũng tới đập hắn một trận, như vậy mới giúp hắn giải tỏa, trở về trạng thái bình thường.
34 Ký túc xá của Tiêu Minh Hiên ở lầu năm, Tống Phong tò mò đi về phía trước, phát hiện tất cả những phòng còn lại đều bỏ trống, nhất thời kinh ngạc: “Gì thế này, tầng này chỉ có một mình anh ở thôi à?” “Ừ, cấp trên đã quyết định cho tôi làm đội trưởng đội hai, tầng này là chuẩn bị cho đội chúng ta, cho nên tôi chuyển lên đây trước.
35 Tiêu Minh Hiên đè lên người Tống Phong, lồng ngực dính sát vào lưng Tống Phong, trong mũi còn truyền đến mùi xà bông nhàn nhạt, hắn cảm thấy mình càng lúc càng cương rồi, thật sự muốn mặc kệ tất cả thượng Tống Phong ngay tại đây, nhưng lý trí nhắc nhở hắn dừng lại, hắn nhìn chằm chằm phần gáy của Tống Phong, đắn đo một lúc rồi tiếc nuối thở dài, đứng dậy đi xuống giường, liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới 4 giờ rưỡi, cậu có thể ngủ thêm một lát, nhớ mơ cái gì thực tế vào.
36 Tiêu Minh Hiên đang xem tài liệu, sau khi mở cửa cho người nào đó thì quay lại bàn làm việc, chăm chú nhìn màn hình máy tính. Chuyện đã bại lộ, trái lại khiến Tiêu Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm, bởi vì rốt cuộc không cần ôm bí mật này một mình nữa.
37 Ban đêm, ngoài vạn dặm, đường quốc lộ được nhuộm màu vàng kim đẹp đẽ, núi đá chập chùng bên đường, kéo dài về phía trước. Tiêu Minh Hiên vừa lái xe vừa liếc nhìn người nào đó, nhắc nhở: “Cậu tới quân doanh hai tháng rồi, di động còn tiền không?” Tống Phong suy nghĩ một chút: “Chắc còn.
38 Trung tâm thương mại có sáu tầng, là trung tâm thuộc dạng tổng hợp. Tống Phong nhìn bản đồ hướng dẫn treo trên tường, đánh giá thứ mình muốn mua có thể mua được tại đây.
39 Tiêu Minh Hiên ho mấy cái, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, giải thích với mấy người đang nhìn mình: “Không có gì, tôi chỉ sặc một cái thôi. ” Tiêu Minh Hiên liếc mắt sang bên kia, Tống Phong đang bình tĩnh ngồi cắt trái cây, dưới ánh sáng mập mờ, cặp chân thon dài trông càng thêm gợi cảm, trên mặt Tống Phong có trang điểm, đôi mắt có sự khác biệt rất lớn, càng làm nổi bật một đầu tóc dài, thật sự không nhìn ra tướng mạo ban đầu, nếu không nhờ nụ cười xấu xa quen thuộc, Tiêu Minh Hiên sợ mình cũng không nhận ra.
40 Tiêu Minh Hiên ôm eo Tống Phong, kéo Tống Phong vào trong lòng, tay còn lại thì nắm chặt cằm đối phương. Hắn dùng hơi nhiều sức, làm cho đầu lưỡi của mình thâm nhập càng sâu, hôn đắm đuối một phen.