61 Ánh mắt cay độc của nữ tử liếc nhìn Lâm Cửu, khẽ quát: “Chắc ngươi chính là chủ nhân của tiểu tạp chủng này ha, hừ, ta sẽ giết luôn cả ngươi!”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã!” Khoé miệng Lâm Cửu nhếch lên một mạt cười khẽ, nhìn như vân đạm phong khinh, kì thực trong lòng bất ổn, y chính là chưa có kinh nghiệm thực chiến a, nếu thật muốn đấu đến ngươi chết ta sống y vẫn thấy hơi lo lắng, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu thối miêu bị người ta khi dễ được.
62 Tiểu thối miêu nhe nhe răng, lúc đang chuẩn bị nhảy qua cho nữ tử một kích trí mạng thì thân thể lại bị người nhấc bổng lên, khí tức quen thuộc khiến Tiểu thối miêu không cam lòng đạp đạp hai cái trong không trung, nhưng cuối cùng vẫn không nhảy ra khỏi cái ôm của Lâm Cửu.
63 Phàm nhân ngu ngốc, sao ngươi lại ngốc như vậy, ngốc như vậy, ngốc như vậy, ngốc như vậy! Mạng của ngươi là của bổn vương, máu của ngươi là của bổn vương, ai cho phép ngươi bị đám quấy rối này gây thương tích? Ai cho phép ngươi hộc máu?
Có điều —— đàn quấy rối này cư nhiên dám đả thương người của bổn vương, quả thực là tự tìm đường chết!
“Ngao ô ——” Hai mắt đỏ thẫm tựa như ngọn lửa rực cháy, ánh mắt nóng rực nhuốm nộ ý cực độ, khiến cho từng người liên quan đều sinh ra sợ hãi, hai tay nhịn không được khẽ run rẩy, hai chân mạc danh kì diệu cảm thấy yếu đuối vô lực, sự sợ hãi trong nội tâm như mặt nước phẳng lặng mờ mịt chung quanh.
64 Trên bầu trời đột nhiên vọng đến một tiếng rồng ngâm vang đội, ầm ầm như gió bão quét qua, chấn động đến mức khiến mọi người ở đây lung lay sắp đổ, ba người phía nữ tử hơi hơi sửng sốt, chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo vô hình mạnh mẽ bắt lấy mình, thân thể tứ chi giống như bị ghim chặt trên mặt đất không thể nhúc nhích, chân khí cùng lực đạo toàn thân trong nháy mắt tựa như bị rút ra toàn bộ, cả người yếu ớt giống như hài nhi vừa sinh không hề có sức phản kháng.
65 Chứng kiến toàn bộ những việc vừa phát sinh trước mắt, hai người đứng bên cạnh nữ tử bắt đầu khiếp sợ, điều này sao có thể, điều này sao có thể, trên thế gian này sao lại có loại võ công tà dị như thế?
Nhưng mà tất cả điều này thực sự đã xảy ra ngay trước mắt bọn họ.
66 Tuỳ ý ngồi bên thành bồn, Diệt Thiên chỉ dùng một tay đỡ nam nhân hôn mê trong nước không để y trượt xuống, gió đêm lành lạnh hiu hiu kéo tới, khiến mặt hồ bích thuỷ nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
67 Lâm Cửu không trả lời câu hỏi của Diệt Thiên, thảo luận mấy chuyện giết người kiểu này với đại ma đầu Diệt Thiên thật vô nghĩa, cũng sẽ chẳng có kết quả gì, y đương nhiên biết nếu y dùng tuyệt chiêu Diệt Thiên dạy có thể dễ dàng giết chết đối phương, không phải y không sợ chết, trái lại, vì y đã chết một lần nên y càng quý trọng tính mạng lên gấp hai lần, nếu không phải lúc đó Diệt Thiên xuất hiện, y có lẽ cũng sẽ ra tay để bảo mệnh.
68 Tảng sáng, trong hậu viện Cửu Thiên Khách Điếm thỉnh thoảng có vài tên tiểu nhị xách theo nước ấm nhanh chóng đi về hướng khách phòng, những giọt sương trên thảm cỏ xanh thấm ướt cả đế hài, những bông hoa xinh đẹp bừng tỉnh sau giấc ngủ say toả ra hương thơm ngát mê người.
69 Trong đình viện Cửu Thiên Khách Điếm, đoàn người đang đi về hướng viện tử của một vị khách nhân nào đó, những người này quần áo tuy rằng không giống nhau, nhưng tiếng bước chân lại vô cùng đều đặn, hơn mười người mà như chỉ có một người bước đi, cùng lúc nhấc chân, tốc độ giống nhau bước lên cùng một khoảng cách, trong buổi sáng sớm yên tĩnh lại càng khiến người ta có một loại áp lực vô hình, đám hạ nhân cùng khách nhân đến trước mặt họ đều biết điều mà vòng sang đường khác.
70 Đi? Đi đâu?
Đương nhiên không phải ra mở cửa tiếp đón Hoàng Phủ Thiên Hách vào phòng sau đó mọi người sẽ cùng nhau ngồi xuống tán gẫu ăn hoa quả rồi, Diệt Thiên trực tiếp kéo Lâm Cửu đến cửa sổ phía sau nhảy ra ngoài chạy đi, lúc này nghênh đón Hoàng Phủ Thiên Hách chỉ còn vẻn vẹn một toà viện tử trống không mà thôi.
71 Chính xác mà nói, kì thật Diệt Thiên cũng không thay đổi hình dạng của mình, hắn chỉ là thay bộ trường bào hắc sắc luôn mặc bằng một bộ nguyệt bạch sắc*(màu trắng hơi xanh) trường bào, mái tóc đen như mực nhuộm thành một mái tóc trắng như tuyết, còn mặc sắc liên hoa ấn trên trán thì được dùng một miếng ngọc bội tinh mĩ nhạt màu làm ngạch sức* che đi.
72 Trọ trong phòng tốt cần tiền, ăn đồ ăn ngon cần tiền, mua y phục cũng cần tiền, tiền của Diệt Thiên là từ đâu mà tới nha, người thiên tính cao ngạo như Diệt Thiên thế này, người luôn độc lai độc vãng chắc chắn sẽ không tự mình ra ngoài làm công.
73 Sau khi hàn huyên được một lát, Hoàng Phủ Thiên Hách nhanh chóng sai người thay Thánh Giả Tiếu Thiên, cũng chính là Đại ma đầu Diệt Thiên an bài phòng ở, gian phòng của Diệt Thiên nằm ngay bên cạnh Lâm Cửu, Lâm Cửu thân là sư đệ chủ động vì vị hảo sư huynh này của y mà dẫn đường.
74 Hôn môi ai lại không biết a, không phải chỉ là miệng đối miệng môi chạm môi thôi sao.
Tuy kiếp trước Lâm Cửu chưa từng thú lấy một người vợ, bạn gái cũng chỉ có một vị đàn chị rồi sau lại chia tay, nhưng mấy chuyện hôn môi kiểu này y đã từng làm rồi, mà cho dù có chưa làm, thì y chẳng nhẽ còn chưa nhìn thấy qua a?
Lâm Cửu vén vạt áo lên như phong hoả lôi*( nhẹ như gió, mạnh mẽ như lửa, nhanh như chớp) mà chạy đến trước mặt Diệt Thiên bình tĩnh như sơn, y ngắm ngắm đôi môi Đại ma đầu, môi trên mỏng hơn môi dưới một chút, hình dáng tốt, thoạt nhìn cũng thật trơn, ngô kì thật… kì thật còn rất đẹp nha.
75 “Nhắm mắt lại. ” Lâm Cửu mệnh lệnh cho Diệt Thiên, người sau nghe theo nhắm hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích hàm dưới của đại ma đầu, tên đã lên dây không thể không bắn, Lâm Cửu khẽ hít một hơi giống như tráng sĩ đoạn oản* nghiêng người cúi đầu, thời điểm cảm nhận được xúc cảm lạnh giá mềm mại khi hai bờ môi chạm nhau, trong chớp mắt Lâm Cửu như sa vào khoảng không trống rỗng, rơi xuống một hồ nước băng giá lạnh lẽo, phút chốc thất thần.
76 Mất mặt
Mất mặt…
Mất mặt a a a a…!
Rõ ràng ngay từ đầu là muốn đánh hoà nhau một ván khiến Diệt Thiên tăng thêm vài phần kính trọng mình, thế nhưng sự tình phát triển ngoài tầm kiểm soát của y, là một nam nhân trưởng thành, là một người xuyên qua trong truyền thuyết, người tương lai muốn cưới vợ như y, vậy mà cư nhiên lại bị thất thần trong lúc gắn bó kiều diễm giữa nam nhân với nam nhân.
77 Lâm Cửu mới một khắc trước còn hùng hùng hổ hổ thì một khắc sau đã như điện sập nguồn, lập tức đẩy cửa, chạy trối chết.
Nhìn Lâm Cửu đã biến biến mất không còn bóng dáng, đáy mắt Diệt Thiên hiện lên một ý cười nhàn nhạt ôn hoà hiếm hoi, phất tay một cái, cửa phòng lại đóng kín lại.
78 Tiếng vang rung trời lay động cả Ân Đô thành, khi mọi người còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, cơn mưa lớn đã tầm tã rơi xuống, sấm sét xé rách cả bầu trời để lại vết nứt toác đáng sợ, mây đen cuồn cuộn giống như thuỷ triều nhanh chóng bao phủ cả không trung, ánh mặt trời chỉ trong chốc lát đã lặn mất không thấy bóng dáng đâu.
79 Mới vừa rồi vẫn còn nắng chói chang, ngàn dặm không một bóng mây, vậy mà bây giờ lại đột ngột đổ mưa tầm tã, sau khi ở hoa viên hàn huyên với Hoàng Phủ Thiên Hách một lát chợt nghe thấy tiếng sấm rung trời, còn chưa kịp phản ứng lại, thì bầu trời đã đổ mưa xối xả như trút nước.
80 Lâm Cửu vẫn thực hâm mộ Diệt Thiên, hâm mộ người nọ về sự thần bí khó lường, cường đại vô cùng, còn có một con Hắc Long cực suất, tuy rằng y cũng có một con tiên hạc Vân Nhiễm đưa cho, nhưng mà làm một người nam nhân, so với con tiên hạc tiên khí phiêu linh, thì một con Hắc Long vô cùng phong cách mới là truy cầu của y.