Cưới Lâu Sẽ Hợp Chương 12: Chương 10
Chương trước: Chương 11: Chương 9
Edit: Thu Lệ
Gần đây, Thẩm Tự Chước hay về sớm, dẫn đến một trận thảo luận trong phòng làm việc. Mọi người đều biết, Tổng giám đốc Thẩm là một người coi phòng làm việc như nhà của mình, lúc bình thường anh là người ra về cuối cùng.
Phòng làm việc nghỉ ngơi tự do, mỗi tháng chỉ cần bước chân đến làm việc mười lăm ngày, làm hết số lượng văn kiện quy định, là có thể lấy được tiền lương cố định, vượt qua phần được chia thì tính công theo từng văn kiện. Môi trường làm việc thoải mái, chế độ đánh giá linh hoạt, trình độ thiết kế ưu tú, khiến cho phòng làm việc thành một phái riêng.
Phòng làm việc mướn cả một tầng Offices(văn phòng), cũng không ngăn cách thành từng ô làm việc như những công ty khác, mà là chia thành hai khu là khu làm việc và khu sinh hoạt. Khu làm việc là một chiếc bàn vòng tròn thật to, bên trong vòng tròn bày một chậu thực vật xanh biếc cao chừng nửa người, hai giá sách hình cung, còn có cả một giá công cụ để vẽ.
Khu sinh hoạt có đầy đủ mọi thứ như máy pha cà phê, lò vi sóng và máy đun nước, bày mấy cái ghế sofa bằng vải bố và mấy chiếc ghế mây, bên cạnh còn có một hộc tủ thấp bé, chỉ vẻn vẹn một tấm màn phủ lên, trong ngăn kéo để tạp chí và tiểu thuyết đã được tỉ mỉ chọn lựa, có thể tùy ý thấy được nhiều thực vật.
Đường Thư Nhan thường nói, hoàn cảnh thoải mái như vậy quả thực là đang dung túng chứng trì hoãn kéo dài. Thẩm Tự Chước cũng không thèm để ý, anh chỉ quan tâm đến thành quả cuối cùng bày ra mà thôi. Sự thật chứng minh, hoàn cảnh nuôi thả như vậy, tạo cho một nhóm công nhân viên có tư cách và độ trung thành cực cao.
Gần đến khảo hạch cuối tháng, bình thường phòng làm việc chưa đến mười người thế nhưng hôm nay lại khí thế ngất trời, mọi người tốp năm tốp ba tụ lại bàn làm việc hình tròn tiến hành suy nghĩ công việc. Đường Thư Nhan đang thảo luận tài liệu thay thế gạch sứ trong phòng tắm, thấy Thẩm Tự Chước sau khi nhận một điện thoại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, liền ngồi dậy hỏi "Phải đi à?"
Động tác trong tay Thẩm Tự Chước dừng lại, trầm giọng lên tiếng: "Ừ."
Có mấy người khác xoay lại, cười hì hì nhìn Thẩm Tự Chước, "Thẩm Tổng có hẹn à?"
"Không phải." Thẩm Tự Chước dọn dẹp dụng cụ đồ họa của mình lại, "Về nhà ăn cơm." Dứt lời phất phất tay, bước chân đi ra ngoài, "Mọi người cố gắng làm việc nhé!"
Mắt thấy bóng dáng của Thẩm Tự Chước biến mất ở cửa ra vào, mọi người lập tức nghị luận: "Không phải trước kia Thẩm Tổng vẫn ăn thức ăn mua ở ngoài với chúng ta sao?"
Đường Thư Nhan cười xong nói, "Kết hôn chứ sao."
"Tiệc rượu cũng làm một tháng rồi, tháng trước cũng không thấy tích cực như vậy nha."
Tên còn lại đáp, "Trăng mật đã qua rồi, đi vào quỹ đạo chính thôi."
"Nói đến trăng mật, hình như Thẩm Tổng kết hôn xong cũng không xin nghỉ, phu nhân Thẩm rộng lòng như vậy, ngay cả trăng mật cũng không so đo?"
Đường Thư Nhan biết được chi tiết trong đó, lại bởi vì Thẩm Tự Chước dặn dò nên không tiện nói nhiều, thấy mọi người thảo luận càng ngày càng phát tán, kéo đề tài trở lại, "Mau nói công việc chính đi, sắp không có thời gian rồi."
Một người cười hì hì hỏi, "Đường tổng và Thẩm Tổng là bạn học thời đại học, cô đã từng gặp phu nhân Thẩm chưa?"
Đường Thư Nhan đang cúi đầu đảo tập vẽ, nghe vậy ngón tay dừng lại, đè ép một góc của bức vẽ, một hồi lâu cũng không động. Suy nghĩ rời khỏi chỉ chốc lát, mới trở lại thần trí, cười cười, nhàn nhạt mà nói ra: "Gặp rồi."
"Như thế nào như thế nào? Rất xinh đẹp sao? Có ảnh không?"
"Rất đẹp." Đường Thư Nhan không có ý nói chuyện nhiều, lật tập vẽ về phía sau, chỉ nói công việc, những chuyện khác vẫn một mực không mở miệng.
—
Lúc Đàm Như Ý nhàm chán, thường nghiên cứu rất nhiều sách dạy nấu ăn. Mấy năm đầu cô cũng không thích nấu cơm, cảm thấy quá trình này rất khô khan buồn chán, cực kỳ tiêu tan kiên nhẫn d.đ/l;q'd của người ta. Nhưng trong nhà có ba miệng ăn gào khóc đòi ăn, không làm không được. Dần dần liền điều chỉnh thái độ, nếu đã thế nào đi nữa cũng phải làm, không bằng bản thân tự tìm chút niềm vui.
Dưới tâm trạng này, cô mua sách dạy nấu ăn về, bắt đầu nghiên cứu. Dần dà, vậy mà lại thật sự khiến cô tìm ra niềm vui thú, càng nghiên cứu càng thấy được đây chính là một môn học thức. Cuộc sống đã kham khổ, luyện giỏi kỹ năng này, cũng coi là thỏa mãn.
Hôm nay có thể làm cho Thẩm Tự Chước nhớ cô làm món ăn, không biết là vô tâm hay là bởi vì ghi nhớ.
Thông qua việc quan sát mấy ngày nay, dần dần cô đã biết được khẩu vị của Thẩm Tự Chước. Anh thích thức ăn nhẹ miệng, không thích thức ăn mặn, mặc dù không kén ăn, nhưng cũng có thiên vị một chút. Thí dụ như ít động đến tỏi và rau thơm, gừng và hành thì vẫn còn tốt, d/đ;l;q;d thích ăn thịt trắng hơn thịt hồng. Trong các loại rau cải thì thích nhất là cải thìa, tiếp theo là dưa chuột trong các loại dưa, không thích nhất là quả cà. Sau khi biết những thứ này, Đàm Như Ý càng vượt qua thuận buồm xuôi gió. Mỗi ngày làm món ăn, dù sao vẫn có thể đúng món Thẩm Tự Chước thích.
Hai người cũng bồi dưỡng được một loại ăn ý khác, Đàm Như Ý phụ trách nấu cơm, Thẩm Tự Chước sẽ chủ động rửa chén. Đàm Như Ý vốn cũng không thích giải quyết công việc sau nấu ăn, hôm nay có người giúp một tay, niềm vui nấu cơm nhất thời lại tăng lên gấp đôi.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tự Chước theo thường lệ vào phòng bếp rửa chén, Đàm Như Ý cầm khăn lau tới lau bàn. Trong tiếng nước

Xem tiếp: Chương 13: Chương 11