Cưới Lâu Sẽ Hợp Chương 11: Chương 9
Chương trước: Chương 10: Chương 8
Edit: Thu Lệ
Ngày hôm sau, Đàm Như Ý làm theo ước hẹn, đi lên lầu tìm Hạ Lam. Vừa đi vào, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong bình hoa trên bàn trong suốt còn cắm ba nhánh Bách Hợp tươi mới. Hạ Lam mặc quần áo ở nhà, tóc vẫn được búi thành một búi tóc, có vẻ tươi cười rạng rỡ.
Đàm Như Ý đoán không ra số tuổi của Hạ Lam, cô ấy giống như đã kết hôn hơn mấy năm, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ bằng tuổi cô, thậm chí có lúc còn trẻ tuổi hơn cô một chút.
Đàm Như Ý ngồi xuống ghế sôfa, Hạ Lam thong thả ung dung loay hoay máy cà phê, sau giữa trưa trong không khí dâng lên mùi thơm. Sau một lúc lâu, Hạ Lam bưng cà phê nóng hổi lên, Đàm Như Ý nhấp một hớp, cảm thấy đắng, hỏi cô ấy chút đường cục. Hạ Lam kiểm tra cả buổi mới tìm ra được hai cục, có lẽ là do uống cà phê hòa tan còn dư lại.
Đàm Như Ý cũng bỏ vào, nếm thử một miếng, vẫn cảm thấy rất đắng.
Hạ Lam cười nói, "Sớm biết đã không uổng phí chuyện này rồi."
Đàm Như Ý cười cười, để cái ly xuống, không hề miễn cưỡng mình nữa. Cô là một người không thể uống đắng, cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, từ trước đến nay vẫn luôn chọn thức uống ngọt nhất, tự mình làm cơm hơn mười năm, chưa từng chủ động mua khổ qua qua một lần, người khác thích ăn sô – cô – la màu đen, còn cô lại thích ăn màu trắng.
Cô quên mất mình đã từng xem qua một luận điệu trong cuốn sách nào đó, ăn ngọt là bản năng nhượng bộ thấp nhất chờ yêu thích.
Hai người tán gẫu một lát, dần dần hơi cảm thấy hợp ý. Hạ Lam nhanh mồm nhanh miệng, Đàm Như Ý tâm tư uyển chuyển, hai người nhìn như hoàn toàn khác biệt, nhưng có lúc ở một số vấn đề lại giải thích hoàn toàn giống nhau.
Hạ Lam cười nói: "Thì ra cô là giáo viên, tôi còn tưởng rằng. . . . . ."
"Làm giúp việc."
Hạ Lam cười cười, "Do thói quen công việc, nên càng ngày càng sẽ trông mặt mà bắt hình dong, cô đừng trách móc."
Đàm Như Ý lắc đầu cười nói, "Không có việc gì, tôi không ngại. Giáo viên hay giúp việc gì cũng đều ăn cơm bằng bản lĩnh của mình, chẳng phân biệt được giá cả cao thấp thế nào. Lại nói, nếu là năm đó tôi không chống lại ba tôi, nói không chừng hôm nay tôi thật sự đang làm giúp việc đấy."
"Người cha như vậy thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Đàm Như Ý cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Tôi đã quen rồi."
"Nếu sau này ông ta còn tới quấy rầy nữa, cô cứ trực tiếp báo cảnh sát."
"Cảnh sát đâu dễ dàng can thiệp, vừa nghe nói là nhà chuyện thì khuyên giải đôi câu rồi giải tán, sau đó ông ta còn đánh hung ác hơn. . . . . ."
Hạ Lam vội nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý khiến cho cô. . . . . . Cái đó, ăn điểm tâm đi."
Đàm Như Ý cười cười, từ trong đĩa lấy ra một miếng bánh quy, "Không có việc gì. Số lần cũng không nhiều, có ông nội ngăn cản nên ông ta cũng không dám quá càn rỡ. Chỉ tội cho em trai của tôi, da dày thịt béo nên bị đánh nhiều hơn một chút. Chỉ có điều, mấy năm nay vóc dáng của em trai tôi đã cường tráng hơn ông ta, nên ông ta cũng không dám tùy tiện ra tay."
Hạ Lam kinh ngạc, "Cô còn có một em trai? Chẳng lẽ gọi là Cát Tường hả?"
Đàm Như Ý buồn cười, "Gọi là Đàm Cát. Nó không thích cái tên này, khi còn bé lúc nào cũng lẩm bẩm muốn đổi tên."
"Cũng tốt mà, tên này vừa nhìn là biết rất dễ nuôi. Bao lớn?"
"Mười chín tuổi, đang học đại học năm thứ hai ở Sùng Thành."
"Vậy Thẩm Tự Chước là gì của cô?"
Vấn đề này khiến Đàm Như Ý do dự một chút, cô thả bánh quy lên mép bàn, đắn đo chốc lát, đáp: "Tôi và anh ấy từng tổ chức tiệc cưới."
"Đó chính là chồng cô?" Hạ Lam càng thêm kinh ngạc, "Tôi thật sự không nghĩ tới."
"Chúng tôi không lãnh giấy chứng nhận, người lớn làm chủ, đều là bị buộc không có cách nào."
Hạ Lam đứng dậy tiếp tục rót đầy cà phê, xoay người dựa vào hộc tủ, uống một hớp, thở dài nói: "Đầu năm nay, vẫn còn chuyện ép hôn."
Đàm Như Ý cười cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút khổ sở, "Cũng không phí mấy năm, đến lúc đó ông nội anh ấy qua đời, kiều quy kiều lộ quy lộ(*). Dù sao tôi và anh ấy cũng không cùng một con đường."
(*): Ẩn dụ vấn đề không liên quan nên được phân biệt nghiêm ngặt.
Hạ Lam để mắt nhìn cô, yên lặng chốc lát, hỏi "Những lời này cô đã từng thảo luận với anh ấy chưa?"
Đàm Như Ý lắc đầu.
"Xã hội nam quyền, trời sinh đàn ông chiếm lấy nhiều ưu thế hơn. Liền lấy chuyện của hai người đi, mặc dù không lĩnh chứng, nhưng dù sao vẫn làm tiệc rượu mời thiên hạ. Người khác đâu quan tâm cô có lĩnh chứng hay không, chỉ biết là cô đã kết hôn. Đến lúc đó hai người chia tay, với điều kiện của anh ấy, tự nhiên có bó lớn trẻ tuổi tiểu cô nương chờ cô tiếp tục chọn lựa, ngươi lại nếu bị song hôn cái danh này liên lụy. Hôm nay kết hôn lần đầu cũng khó khăn, huống chi là cưới lần hai."
Đàm Như Ý thật sự vẫn không nghĩ tới chuyện này, hôm nay Hạ Lam nhắc tới,

Xem tiếp: Chương 12: Chương 10