261 Đúng thôi, không phải mẹ ruột sao có thể như Chu Phương mọi chỗ thân thiết chu đáo. Không quan tâm thì không tốt, quá quan tâm lại có vẻ giả tạo. Nói chuyện thì càng cần chú ý, một giây không chú ý cũng có thể bị lấy ra đâm chọc, tại thời điểm mẫn cảm này, mấy anh em mới thực sự đồng lòng.
262 Bà nội vào phòng giải phẫu tròn bốn tiếng, ca phẫu thuật mới kết thúc. Vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi nói cho ba anh em Chu Quốc Cường ca phẫu thuật rất thành công, kế tiếp nằm viện và phối hợp trị liệu chắc sau này không có trở ngại gì lớn.
263 Sau một tháng bà nội có thể xuất viện, ba anh em Chu Quốc Cường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã qua được thời kỳ khó khăn nhất. Chu Quốc Dân có chút khó xử nói việc Tống Minh Lệ đã nhắc: “Anh cả, anh hai, sau khi xuất viện các anh có thể đón mẹ về nông thôn ở tạm một thời gian được không? Em và Minh Lệ đều phải đi làm cả ngày, sợ không có thời gian chăm sóc mẹ…”Chu Quốc Cường phất phất tay: “Quốc Dân, chú khó xử anh có thể thông cảm, không nói nhiều nữa, anh sẽ gọi xe đưa mẹ về nhà anh ở, chú cứ về nhà thu xếp ít quần áo đồ dùng đưa sang là được…”Nói ra được chuyện này Chu Quốc Dân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, từ lúc nghe nói mẹ có thể xuất viện, Tống Minh Lệ cứ suốt ngày thì thầm bên tai anh hai vợ chồng đều đi làm không có thời gian chăm sóc mẹ…Ngẫm lại cũng đúng, tuy nói mẹ đã xuất viện nhưng trong thời gian ngắn hạn chắc chắn không dễ dàng bình phục, dù sao cũng phải có người chiếu cố ăn uống bài tiết! Hai người Tống Minh Lệ và Chu Quốc Dân đều phải đi làm, Chu Chí Viễn lại đi học, chẳng có ai ở nhà sao chăm sóc bà cụ được?Cho nên Tống Minh Lệ cực lực đề nghị anh nói với Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú xem nhà ai có điều kiện đưa mẹ về nhà chăm sóc một thời gian.
264 Sau khi lên cấp hai, thứ bảy Chu tiểu Vân cũng phải đi học, mỗi này tám tiết sáng bốn chiều bốn, học tập nặng nề, không phải chỉ một từ “mệt mỏi” có thể miêu tả hết được.
265 Chu Quốc Cường khoe khoang: “Nhìn đi, cả con gái cũng nói như vậy. Làm con hiếu thuận mua ẹ cái ti vi tính là gì. ”Lúc này Triệu Ngọc Trân không thể không lên tiếng: “Tôi không phải không cho anh hiếu thuận, tối thiểu anh nên nói cho tôi biết trước một tiếng chứ! Len lén mua sau này mới nói với tôi ý là chuyện đã xảy ra rồi hả.
266 Sau khi thi đấu xong, Đại Bảo được thả mấy ngày về nhà nghỉ ngơi, trạm dừng chân đầu tiên là chỗ trọ của Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo. Trên người cậu luôn có chìa khóa, mở cửa vào phòng thì thấy hai em đều chưa về.
267 Đại Bảo ở trong thị trấn đợi một ngày, tối ngủ tất nhiên ngủ cùng một giường với Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngại Đại Bảo ngáy to nói nhiều muốn ngủ cùng Chu Tiểu Vân, bị cô kiên quyết ngăn cản.
268 Chủ nhật Chu Tiểu Vân về nhà cảm giác rất kỳ lạ, sao ánh mắt sốt ruột của Nhị Nha cứ nhìn tới nhìn lui trên người mình, ánh mắt kiểu nghiên cứu này làm cho người ta sởn tóc gáy.
269 Học kỳ mới bắt đầu không lâu, thì tới kì thi quan trọng nhất của lớp mười một cấp ba: Kì thi toàn quốc. Không biết tại sao kì thi toàn quốc kiểu này vẫn có thể tiếp tục kéo dài, học sinh không đủ tư cách thi toàn quốc cũng không có quyền lợi dự thi vào trường cao đẳng.
270 Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân lại nhận được thư của Lâm Ba gửi mặt đen lại, nghĩ thầm thằng nhóc này đã đi rồi còn viết thư đến làm chi? Một tháng một phong, thời gian còn rất chuẩn, cậu sớm đã không vừa mắt, không cách nào tưởng tượng nổi, nghẹn một bụng khó chịu không có chỗ phát ra.
271 Thoải mái không được mấy ngày các học sinh lại xôn xao bàn tán vì chuyện phân ban tự nhiên hay xã hội. Kỳ thực đối với các học sinh mà nói, phân ban tự nhiên và xã hội là chuyện rất đáng mừng.
272 Ngày cuối cùng phải quyết định lựa chọn ban tự nhiên hay ban xã hội. Lúc Lưu Lộ nhảy chân sáo vào lớp học, khuôn mặt vui sướng không cách nào che giấu được.
273 Cô Diệp là giáo viên giỏi môn ngữ văn tiếp quản lớp chọn một ban xã hội là chuyện đương nhiên, lại tiếp tục làm chủ nhiệm lớp. Chu Tiểu Vân thấy cô Diệp dễ mến vẫn làm chủ nhiệm lớp trong lòng rất vui vẻ, nói thật ra, cô vô cùng thích Diệp Lan.
274 Diệp Lan vừa cười vừa nói: “Thôi đi, hiện tại lớp của tôi sao có thể so sánh với lớp của anh. Anh đừng nghĩ tới học sinh tốt nhất của lớp tôi nữa, hiện tại Chu Tiểu Vân là trụ cột của lớp tôi đó.
275 Mấy ngày nữa Đại Bảo phải ngồi xe đi, lần này đi xa nhà thực sự, không biết bao lâu mới được về một lần! Triệu Ngọc Trân bận rộn thu thập hành lý cho Đại Bảo, thiếu cái gì lập tức đi mua, rất sợ mang thiếu đồ.
276 Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo muốn ở nhà với Đại Bảo thêm mấy ngày cũng không được, hai người phải đi học! Sau khi biết tin tốt của Đại Bảo, nguyện vọng vào cấp ba của Tiểu Bảo ít được quan tâm hơn.
277 Thời gian Tiểu Bảo thi rất nhanh đã đến, trường cấp ba Anh Minh trở thành trường thi, các học sinh thi trong ba ngày. Đương nhiên Chu Tiểu Vân chưa về nhà, ở lại tiếp sức cho em trai.
278 Trước khi nghỉ hè nhà trường đặc biệt tổ chức một buổi họp phụ huynh. Trong buổi họp, các thầy cô nói đi nói lại nhấn mạnh hết lần này đến lần khác chính là hai chữ – điểm số, điểm số quyết định tất cả.
279 Chu Tiểu Vân học xong tiết tự học buổi tối theo thói quen ra ngoài cửa lớp học, chợt nhớ ra giờ là nghỉ hè Tiểu Bảo không đến, không nhịn được thở dài.
280 Một tuần sau, thư trúng tuyển của Tiểu Bảo được gửi đến tận tay. Hai vợ chồng Chu Quốc Cường cảm thấy năm nay nhất định là một năm may mắn của cả gia đình.