21 Trần Kình nheo mắt, nói: “Cô đang khoe khoang với tôi? Nhưng cô làm sao biết thứ cô gặp được chính là tình yêu đích thực? Có lẽ nó chỉ là mở đầu, quá trình và kết quả đều không phải cái cô tưởng tượng kia.
22 Vừa vào cửa hàng, Phương Chính liền hỏi ngay nhân viên phục vụ đi đến: “Chỗ này các cô có kem que không?” Cô gái mắt mở to, hệt như vừa nghe thấy lời bậy bạ gì vậy, Phương Chính còn nghiêm trang giải thích: “Chính là cái loại mà cắn một miếng có tiếng ‘rắc rắc’, ăn vào cực kì mát ấy.
23 Cô thật sự không bỏ qua bất kì một cơ hội nhỏ nào để xỏ xiên hắn, Trần kình lại tiếp tục lướt web, nhưng trong bụng tức anh ách. Vì muốn tổ chức sinh nhật cho cô mà hắn vội về sớm trước kế hoạch, dạ dày còn đang trống không, giờ thì hay rồi, lòng tốt lại bị người ta coi là lòng lang dạ thú.
24 Chương 10: Tính kế “Đi bệnh viện. ” “Không đi. ” Trần Kình vừa nghe thấy liền nổi cáu, chưa từng thấy cô gái nào vừa ngốc vừa bướng như vậy, tặng xe cũng không cần, hàng ngày cứ đi xe buýt, trời mưa cũng không biết đường gọi taxi, một con ngốc não ngắn, bị ngấm mưa rồi cảm, chỉ hai chữ thôi: Đáng đời.
25 Nhưng bây giờ ư? Trần Kình nhìn cô em mềm mại không xương, nũng nịu dễ thương dính vào lòng, hắn thầm nghĩ, cô em dịu dàng khôn khéo này tốt biết bao, muốn sao cũng được, chẳng cần tốn sức, đâu có giống cô nàng khắp người đầy gai nhọn ở nhà, động một cái là nhe nanh ra ngoạm vài miếng.
26 Trần Kình tùy tiện vứt áo sơ mi trong tay xuống thảm trải sàn, đáp: “Đừng nói khó nghe như thế, chẳng phải bảo rồi sao, là sám hối. ” “Cái gì gọi là sám hối? Rõ ràng là giam lỏng, anh dựa vào cái gì?” Lâm Uyển kích động tiến lên vài bước, giọng cũng to lên khá nhiều.
27 Trần Kình nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó của cô, chỗ nào cũng khiến hắn nổi giận. Bình thường hắn thấy cơ thể Lâm Uyển rất nhiều gai, hận không thể nhổ sạch đi để cô trở nên ngoan ngoãn.
28 Lâm Uyển nhìn bóng Phương Chính biến mất từ cửa, lại nhìn về phía Đàm Hy Triết, hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Đàm Hy Triết cười buông tay nói: “Hành động thất bại, sợ cô bị xử lí, nhất định hắn đã làm khó cô rồi?” “Chính là mất đi tự do cá nhân.
29 Lúc lại lần nữa được đặt lên chiếc giường mềm mại, hai cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi. Lâm Uyển nắm chặt lấy ga trải giường, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, trong lòng khẩn cầu cuộc giày vò này sớm kết thúc.
30 Chương 11: Thay đổi Trần Kình tưởng rằng nhịp sinh học của Lâm Uyển rất nhanh sẽ được hồi phục lại bình thường, nhưng nửa tháng trôi qua, cô chẳng những chưa hồi phục mà trái lại còn trở nên nghiêm trọng hơn, thường xuyên nửa đêm chạy mất.
31 Hàng ngày nhìn Lâm Uyển thế này thế nọ, hắn luôn có cảm giác xem phim, tên phim sẽ là “Một người phụ nữ và cái gọi là tình yêu của cô”. Hắn thậm chí tò mò tên Vương Tiêu đó rốt cuộc là người như thế nào, sao lại có thể khiến Lâm Uyển kiên quyết đi theo như thế.
32 Tiếng sấm, tiếng mưa, tiếng nhạc vang lên lặp đi lặp lại, khiến người ta không thể phân rõ là đến từ bên ngoài hay bên trong. Không biết bao lâu đã trôi qua, cảm thấy có người đến gần, hơi thở quen thuộc, còn mang chút mùi vị của thuốc lá và rượu.
33 Chương 12: Được cứu sống Dường như lại nghe thấy có người hét: “Uyển Uyển!” Lâm Uyển mơ hồ nghĩ, lần này nhất định là Thượng Đế rồi. Có lẽ ông ta chê tốc độ của cô quá chậm, bèn thêm vào một luồng ngoại lực, tăng nhanh sự chìm xuống của cô.
34 Hai người im lặng một lúc, Phương Chính lại tiếp tục: “Nơi này hàng năm chúng tôi đều đến, mới đầu là để giúp A Kình khắc phục trở ngại, dần dần trở thành một thói quen.
35 Lâm Uyển như dây cung bị kéo căng đến giới hạn, đứt phựt dưới sự đụng chạm cuối cùng của hắn, nước mắt trào ra không ngừng, tiếng khóc phá vỡ yết hầu, vọng ra ngoài từ đôi môi đang run rẩy.
36 Trần Kình vừa nghe thấy, trong lòng bỗng chán nản, mẹ kiếp, thế này còn có lối nào để hắn tự làm chủ? Hắn nhẫn nhịn không nổi giận, còn ánh mắt hướng về phía cậu Cả bên cạnh.
37 Phụ nữ chịu tổn thương là bởi họ đã tự tay giao cho người đàn ông quyền làm tổn thương họ. Đàn ông quá tự tin, đàn bà quá cả tin, tự tin là ngốc nghếch, cả tin còn ngốc nghếch hơn.
38 Lâm Uyển bất lực giơ tay bịt miệng, không thể tin được, kẻ đó dù hóa thành tro cô cũng nhận ra, sao cô có thể nhầm người chứ, lẽ nào cô lại bị ảo giác rồi.
39 Chương 2: Xuyên tim Trần Kình xông ra khỏi nhà, đến khi cửa thang máy đóng lại hắn mới ý thức được một vấn đề, tại sao hắn phải ra ngoài? Ngước mắt nhìn gã đàn ông ủ rũ trong gương, hắn giật mình, giơ tay vuốt mặt, trong lòng buồn bực, mình mà lại bị một người phụ nữ đánh gục.
40 Trần Kình bận rộn trong thư phòng đến hơn mười một giờ, lên giường mơ màng được một lúc thì bị tiếng hét của Lâm Uyển đánh thức. Hắn vội lay cô, gọi to: “Uyển Uyển, em tỉnh lại đi.