61 Binh lính cúi đầu đi ra, Ngô Trung Nghĩa lập tức sáp lại gần, hai người thì thầm với nhau một hồi, Ngô Trung Nghĩa hài lòng gật đầu, sau đó cười ha hả, dùng loại ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn Lưu Trọng Thiên, vậy mà thực sự có lạc hồng a, thật không ngờ!“Vương gia xem ra có chút mệt mỏi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả, không được nghỉ ngơi tốt a, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy nữa!”Ngô Trung Nghĩa quan sát Lưu Trọng Thiên tỉ mỉ, trong lòng không khỏi nổi lên đắc ý.
62 Uy Thất Thất âm thầm đắc ý, xem ra trong lòng nghĩ đến ai thì người đó liền tới, từ xa xa Ngô Trung Nghĩa dẫn theo một binh lính đương đi tới. Thất Thất lập tức nghênh đón, giả bộ lén lút, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên khiến cho Ngô Trung Nghĩa chú ý.
63 “Vương gia……” Thất Thất niềm nở ghé vào trên thư án của Lưu Trọng Thiên, giật lấy mấy bức thư tín trên tay Lưu Trọng Thiên, ép buộc hắn nhìn mình “Trong sa mạc này có rắn không?”“Có!” Lưu Trọng Thiên vừa muốn đoạt lại thư, Thất Thất liền nhanh tay chộp được thư tín, quăng sang một bên, Lưu Trọng Thiên có phần bực bội, Uy Thất Thất này rốt cuộc muốn làm gì?“Giúp ta bắt một con!” Thất Thất lay lay cánh tay hắn, lại giả bộ làm nũng.
64
65 Binh lính tiếp tục bẩm báo “Người hầu của Ngô giám quân không dám đến quấy rầy Vương gia, đã âm thầm tự đi tìm một đêm. Sa mạc rất tối, chúng thần không dám mạo muội ra ngoài tìm, sợ lạc đường! Thật sự là không có cách nào mới đến bẩm báo với Vương gia!”“Rõ là một tên thành sự bất túc, bại sự hữu dư!” [việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều]Lưu Trọng Thiên bực bội quan sát sắc trời “Đợi tới lúc hừng đông hãy đi tìm tiếp, hiện tại tối đen như mực, ngươi thông báo cho binh lính chuẩn bị trước đi!”“Vâng, thưa Vương gia!” Binh lính trả lời rồi lui xuống.
66 Lưu Trọng Thiên nhìn bộ dáng kia của Thất Thất, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra quả thực sợ hãi bị đánh đòn. “Trước hết ngươi tự mình nghĩ xem nên giải thích sao cho hợp lý, ta có thể không truy cứu, nhưng tên Ngô Trung Nghĩa kia nếu muốn truy cứu, ta nhất định phải trừng phạt ngươi!”“Hắn sẽ không nói đâu, đây gọi là người câm ăn hoàng liên [vị thuốc đông y], có nỗi khổ nói không nên lời! Ai bảo hắn tham của, ha ha!”Thất Thất bật cười bí hiểm, nỗi tức giận của Lưu Trọng Thiên cũng tan biến, kinh ngạc nhìn nữ nhân này.
67 Lưu Trọng Thiên cùng binh lính chạy tới phía sau bình phong, phát hiện Ngô Trung Nghĩa đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngất đi, trong tay hắn đương cầm một con rắn màu đen, là một con đại tiên xà.
68
69 Lưu Trọng Thiên giữ chặt cánh tay Thất Thất, cúi người xuống, khẽ bật cười, khuôn mặt xấu xí của Uy Thất Thất lộ ra, bởi vì căng thẳng mà càng trở nên xấu hơn, duy chỉ có ánh mắt kia tràn đầy bực tức và sợ hãi, khiến người ta trông thấy không khỏi động lòng, mà loại xao động này nhanh chóng tác động tới từng dây thần kinh của hắn, khiến hắn phát sinh loại ham muốn được ôm nữ nhân này vào lòng…… Lưu Trọng Thiên bất ngờ sáp lại gần người Thất Thất, ánh mắt trở nên si mê……“Vương gia, Vương gia, chúng ta chẳng phải đã có hiệp nghị sao?”Thất Thất cảm nhận được hơi thở của Lưu Trọng Thiên, hắn tiến lại ngày một gần, cũng không giống như đương đùa giỡn với cô, sẽ không thực sự muốn vô lễ với cô chứ, Vương gia sắc lang này, sao ngay cả xấu nữ cũng không buông tha.
70 Ngô Trung Nghĩa nghe xong lạnh toát sống lưng, sởn gai ốc, bắt đầu run cầm cập “Uy Thất Thất, ta cảnh cáo ngươi a, ta là giám quân do đích thân Hoàng Thượng phái tới, coi chừng ta dâng tấu ngươi!”“Tấu ta một bản, vậy trước hết ta đánh ngươi một trận!” Kaos Pika Uy Thất Thất giơ nắm đấm ra, trong chớp mắt Ngô Trung Nghĩa khiếp sợ, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, khiến Lưu Duẫn đứng bên cạnh được phen cười ngả nghiêng.
71
72 Uy Thất Thất che kín miệng, đề phòng bản thân bật cười ha hả, cái tên chết tiệt đó, nhanh như vậy đã thấy công hiệu, phỏng chừng do liều lượng quá lớn.
73
74
75
76
77
78 “Bổn vương ngày mai dẫn binh xuất chinh, ngươi ở lại quân doanh, chờ bổn vương trở về!” Lưu Trọng Thiên thu ánh mắt lại, bắt đầu nghiên cứu bản đồ hành quân bày binh bố trận.
79 Đang trong lúc cảm thấy buồn chán, một binh lính hoảng loạn chạy tới trước mặt Thất Thất, quỳ trên mặt đất, lo lắng chỉ về phía xa xa, hình như đã xảy ra chuyện đại sự nào đó.
80 Uy Thất Thất khoát tay chặn lại, dặn binh lính “Chuẩn bị tốt cung tên, phát hiện lưới võng có động tĩnh khác thường, lập tức bắn tên, quân Hung Nô sẽ không đoán được dưới cát lại có mai phục!”“Dạ!” Đám binh lính hình như đã hiểu ra, Thất tướng quân quả nhiên thông minh, xem ra quân doanh được cứu rồi.