141
142
143
144
145
146
147
148
149
150
151
152 Tính khí Uy Thất Thất tùy hứng, khiến Lưu Trọng Thiên quả thực bất đắc dĩ, nếu là yêu cầu khác, hắn sẽ đồng ý với cô ngay, nhưng chuyện này quyết không thể được, hắn đã đánh mất cô một lần rồi, không muốn có lần thứ hai nữa.
153 “Ra ngoài đi!” Lưu Trọng Thiên thoáng phất tay, binh lính kia y như cũ không có ý định đi ra ngoài, mà cứ hết nhìn đông ngó tây, hành vi cử chỉ vô cùng quái dị.
154 Hoàng thượng ngắm nhìn mọi thứ trong Dưỡng Tâm điện, cảm giác mình đúng là một tên trộm vô sỉ, trộm hoàng vị không nói, còn cướp đoạt nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, giờ đây lại muốn lấy mạng hắn.
155 Bất luận trong lòng Lưu Duẫn phức tạp và không tình nguyện ra sao, ly rượu độc này đã dâng lên, hắn không tài nào che giấu được vẻ căng thẳng của mình, ánh mắt chăm chú nhìn Lưu Trọng Thiên, chỉ cần Vương gia uống một chút rượu đó thì mất mạng ngay.
156
157 Tiểu Vu Tử chưa bao giờ cảm thấy mình gặp may, từ khi gặp Uy Thất Thất, lúc nào cũng xui xẻo cực độ, không ngờ nữ nhân kia chết rồi, còn chơi hắn một vố, làm chiếc quan tài trống, hiện tại thực sự không thanh minh được, lúc nàng chết, tất cả mọi người đều tận mắt trông thấy mà.