41
42 Nữ thừa kế duy nhất đống tài sản kếch xù của Uy Thị, Uy Thất Thất 17 tuổi vẫn luôn có một giấc mộng ngọt ngào nhưng cũng không kém phần hãi hùng. Hãi hùng vì: trong mộng có vô số sâu bọ màu vàng lúc nhúc bò về phía cô, leo lên cơ thể cô, cắn khuôn mặt cô rồi chui vào da thịt cô, khiến cô đau đớn không sao chịu nổi….
43 Lưu Trọng Thiên đuổi theo hướng về Đại Hán rất lâu, ánh nắng chói chang, vô cùng khát nước, hắn tưởng rằng có thể nhanh chóng tìm được Uy Thất Thất trở về, cho nên chẳng chuẩn bị nước, mà đã trực tiếp rời doanh trại, xem ra có phần coi thường nữ nhân này rồi, mất nhiều thời gian đuổi theo như vậy cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
44 “Thất tướng quân của ta, nữ nhân sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, Vương gia có thể tiếp nhận ngươi, đừng nên cố chấp!”Lưu Duẫn nhìn nhìn phía sau Thất Thất, vò đầu bứt tai, bỗng dưng nhíu mày.
45
46
47 Lưu Trọng Thiên mắt nhìn kỹ khuôn mặt đầy vết sẹo màu vàng của Thất Thất cùng với vẻ ngượng ngùng kia, có lẽ trong thâm tâm, hắn thực sự hy vọng bộ dạng của cô có thể xinh đẹp động lòng người, nhưng mà Uy Thất Thất cực kỳ xấu xí, đằng sau vẻ xấu xí ấy lại có thứ gì đó mơ hồ thu hút hắn, không hiểu sao, khiến hắn thiếu chút nữa ngay tại khoảnh khắc đó muốn chiếm nữ nhân này.
48 Lưu Trọng Thiên dùng ống tay áo giũ bay cát bụi, đương định vung kiếm bảo vệ Uy Thất Thất, song hắn lại vô cùng sửng sốt, cây gậy nhỏ màu đen của Uy Thất Thất phát ra thanh âm “Xoạt xoạt”.
49 Lưu Trọng Thiên bực tức giữ chặt cằm Uy Thất Thất, xoay mặt cô hướng về phía mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đương tràn đầy vẻ khinh thường của cô, nữ nhân này căn bản không hề xem hắn để vào mắt, điều này làm cho Lưu Trọng Thiên càng thêm phẫn nộ, chỉ muốn nuốt chửng lấy cô.
50 Về tới doanh trại, Uy Thất Thất bắt đầu trầm lặng không nói gì, vô tình đi theo sau Lưu Trọng Thiên, nhìn đám binh lính từng kề vai sát cánh chiến đấu bên mình, chẳng biết có còn cơ hội đi đánh Hung Nô nữa không, gả cho Vương gia rồi, dù gì cũng là Vương phi, mọi người có còn yêu mến cô giống như trước kia không?Từ xa Ngô Trung Nghĩa chạy đến: “Ai nha, cuối cùng đã trở lại, Thất tướng quân không phải muốn đào hôn chứ?”Lưu Trọng Thiên cũng không thèm để ý đến Ngô Trung Nghĩa, bước nhanh về hướng đại trướng, khiến Ngô Trung Nghĩa mặt mày nóng ran hậm hực, trong lòng vô cùng không thoải mái, phỏng chừng Tam Vương gia đương bực tức hắn, ai bảo hắn lại chính là người truyền thánh chỉ đáng ghét kia chứ.
51 Lưu Trọng Thiên trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đầu óc vẫn còn thấy phiền muộn, đường đường Đại Hán Tam Vương gia, gần như thiếu chút nữa trở thành Đại Hán thiên tử, lại bị Hoàng Thượng ban hôn với một xấu nữ, không biết có bao nhiêu người đang nhìn hắn chê cười, nhưng dù sao cũng là lấy Vương phi, không phải nạp thiếp a.
52
53 Lưu Trọng Thiên cầm bút lên, suy nghĩ một chút, nhưng cứ lần lữa không chịu viết “Ngươi thực sự, không thích bổn vương?”Thất Thất tiến đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, đối mặt với hắn, nhìn trái nhìn phải “Vương gia…… Tướng ngài coi như đẹp trai, đáng tiếc lại không phải mẫu người mà ta thích!”“Mẫu người ngươi thích?” Lưu Trọng Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn Thất Thất, nữ nhân này thật táo bạo, dám ở trước mặt một nam nhân nói năng như vậy, tự tin tới mức khiến người ta khâm phục, mình không phải mẫu người cô ta thích, vậy cô ta thích loại nam nhân thế nào? Nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên trong lòng có cảm giác bất an.
54
55 Uy Thất Thất vẫn đương trong cơn mơ, vừa mới mơ thấy Lưu Trọng Thiên đáng ghét, lúc sau lại mộng thấy ông nội của cô, ông vẫn giữ bộ dáng đó, nuông chiều cô, cái gì cũng đáp ứng cô.
56
57
58
59
60