21 Cố Tú Cầm bị bắt giam vào đại lao Hình bộ!Lúc tin này được truyền đến Sở Vân Khinh đang cho chim bồ câu ăn, trong mười ngón tay của nàng, chính là một đống thức ăn cho chim, nhìn hai con chim bồ câu trắng ở chung một chỗ tranh đoạt, Sở Vân Khinh mỉm cười vỗ vỗ tay.
22 Sở Vân Khinh sợ ngây người!Một thân bạch y đứng ở cửa, đôi mày thanh tú, khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là sắc mặc kia, vẫn tái nhợt tới mức trong suốt giống như mất máu vậy.
23 Trong Tử Vi các, Sở Vân Khinh đang cầm sách nằm trên giường, Nhược nhi bước nhanh vào cửa, trên mặt mang theo vẻ vui mừng. Sở Vân Khinh ngồi thẳng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
24 Đây là lần thứ hai Sở Vân Khinh vào cung, lần trước là bởi vì quỳnh hoa yến, lần này là vì thánh chỉ của Thái hậu. Tại sao Thái hậu lại biết nàng?Trong lòng Sở Vân Khinh hàm chứa nghi vấn, mím môi thật chặt dưới khăn che mặt, chẳng biết tại sao, chuyến đi hậu cung này làm cho nàng cảm thấy bất an.
25 Ngay một khắc lúc sắp chạm vào dây đàn kia, lại thấy động tác dừng lại ở đó, chân mày Lan phi nhíu lại, "Thế nào? Sở cô nương không muốn vì Thái hậu và Quý phi nương nương đàn một khúc sao?"Sở Vân Khinh nhìn bảo sợi dây cầm, trong mắt lóe lên một chút do dự, môi thanh tú của nàng, hình như là muốn nói gì, đúng vào lúc này, lại có một tiếng hô to, "Duệ vương giá lâm!"Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho ánh mắt mọi người trong điện đều nhìn ra cửa, Sở Vân Khinh ngồi thẳng lưng, xoay người về phía sau nhìn, chỉ thấy Tiêu Triệt một thân hắc bào như cũ, một đầu tóc đen búi lên, hết sợi này đến sợi khác rơi xuống đầu vai, một khắc kia khi bước vào cửa ánh mắt rơi trên người Sở Vân Khinh, rất nhanh biến mất không dấu vết.
26
27
28
29
30
31
32
33 Vách núi?!Sở Vân Khinh cảm nhận được sát khí càng ngày càng nặng đến từ bốn phía, bất đắt dĩ cười khổ, “Vương gia muốn nhảy vực với Vân Khinh sao?”Tiêu Triệt nhìn người trong ngực một cái, tay áo nàng tung bay, ở hoàn cảnh như vậy cũng không thấy nửa điểm sợ hãi, khóe miệng hắn nhếch lên, “Ngươi nguyện ý sao?”Sở Vân Khinh hơi ngừng lại, “Tìm đường sống trong cõi chết, cũng không tệ!”Ánh mắt Tiêu Triệt chợt sáng lên, mã tiên trên tay không chút lưu tình quật lên lưng ngựa, cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh đi nữa, cũng vẫn bị người mai phục ở nơi này đuổi theo.
34 Hơi nước trong gió giống như dao găm bén nhọn xẹt qua trên người bọn họ, Tiêu Triệt cảm thấy thân thể người trong ngực càng ngày càng lạnh, ánh mắt của hắn ngưng trọng, bàn tay siết chặt eo Sở Vân Khinh.
35 Hai mắt Tiêu Triệt nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, sắc mặt Sở Vân Khinh bình tĩnh, dường như nàng cũng ý thức được điều này, đôi mắt nhíu lại, đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng sờ phía sau lưng.
36 Tiêu Triệt một thân hắc bào đứng trầm mặc trước cửa số, sau lưng hắn còn có một người, râu bạc trắng bay phất phới, giờ phút này không ngừng xoa hai tay, muốn nói lại thôi.
37 Một tiếng này hàm chứa hàn ý lạnh lẽo, tức thì làm ọi người ở đây nín thở, Cố Tú Cầm cùng Tú nhi quay người nhìn lại, tại cử viện Tử Vi các, một thiếu niên toàn thân mặc áo bào màu đen thần sắc lạnh lùng, hàn khí bức người.
38 Nhìn nam tử mặc áo bào màu bạc đứng trước mặt, Sở Vân Khinh khẽ cau mày. Sở Dụ sắc mặt trầm tĩnh: "Công tử mời nhị tiểu thư tới Di Nhiên đình trò chuyện, xin nhị tiểu thư nể mặt cho.
39 Sáng sớm trước cửa Chính Dương, Sở Vân Khinh mặc một bộ quần áo tơ lụa màu trắng lo lắng đứng đợi, nàng đã bình an trở về phủ, theo lý mà nói hẳn là Tiêu Lăng phải biết rồi mới đúng, đêm qua trong thư mật chỉ có mười ba chữ: Ngũ điện hạ ời gấp, giờ Tỵ ngày mai chờ ở cửa Chính Dương.
40 Không ngừng có tiếng huyên náo, tiếng rên rĩ truyền vào tai Sở Vân Khinh, khắp người nàng đau nhức, tinh thần rõ ràng tỉnh táo, nhưng không thể cởi trói cũng không thể mở mắt ra nổi.