Mục Sơ Hàn đáp lại, lúng túng đón nhận ánh mắt dò hỏi của bố mẹ, không biết phải nói thế nào.
Lăng Diệp Bân tiến đến gần hơn mới thấy Mục Phong Minh và bà Mục.
Có vẻ như anh ta không cảm thấy khó xử, còn lớn tiếng nói: "Cô Mục, chú Mục!"
Sau khi chào hỏi qua với họ, anh ta liền đưa hoa hồng cho Mục Sơ Hàn: "Sơ Hàn, chúc mừng em xuất viện."
"Cám ơn!"
Cô ấy ôm lấy bó hoa, trong nụ cười có chút khó xử.
Nhưng Lăng Diệp Bân giống như hoàn toàn không trông thấy, đi lên thay người giúp việc đẩy xe lăn, từ từ đẩy cô ấy ra ngoài.
Để mặc họ đi trước, Mục Phong Minh mới quay sang con trai và con dâu: "Chuyện này là thế nào?"
Nếu ông không nhớ nhầm, lần trước ông cố tình gọi Lăng Diệp Bân đến nhà ăn cơm, Sơ Hàn còn làm cậu ta bị tiêu chảy.
Mục Tư Viễn trước giờ không dễ nói chuyện với ông, lúc này chỉ nhún vai: "Bố thấy thế nào thì là thế ấy!"
Cố Bảo Bảo đẩy anh một cái, vội nói: "Bố mẹ, vì anh Lăng là nhà dự toán phòng Công trình của công ty, đồng thời cũng chính là cấp trên của Sơ Hàn nên hai người họ có thân cận với nhau."
Bà Mục tinh tế suy nghĩ về lời cô, hỏi: "Thân cận đến mức đó?"
Điều này...
Cố Bảo Bảo khó xử, cô phải miêu tả việc này thế nào?
Mục Tư Viễn không thể đứng nhìn bà khiến Bảo Bảo khó xử, lập tức sẵng giọng: "Sơ Hàn đã 28 tuổi rồi, nó có tự do làm việc mình muốn, chẳng lẽ bọn con làm anh chị mà vẫn phải trông chừng nó?"
Bà Mục nhìn anh không nói gì, chỉ bảo: "Bảo Bảo, là mẹ quá lo lắng."
"Không sao đâu mẹ."
Cố Bảo Bảo nói nhanh: "Con đã hỏi Sơ Hàn, nhưng nó bảo nó với anh Lăng cũng không có gì, cho nên vừa rồi con cũng không biết trả lời câu hỏi của mẹ thế nào."
"Đừng nói nữa."
Mục Phong Minh vung tay lên, "Về nhà rồi thảo luận, bây giờ để người khác nghe được, thật đúng là trò cười."
Bà Mục không có ý kiến, nhưng nhìn Lăng Diệp Bân đang đẩy xe giúp Sơ Hàn cách đó không xa, lại không nhịn được nói câu: "Cậu Lăng thì thế nào? Chúng ta đi xe, bảo cậu ấy tự đi à?"
Nghe vậy, trong lòng Cố Bảo Bảo nảy ra sáng kiến.
"Bố."
Cô đến bên cạnh Mục Phong Minh, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Trong khoảng thời gian này anh Lăng thường đến bệnh viện giúp chăm sóc Sơ Hàn, bố xem tối nay có nên mời anh ta đến nhà ăn cơm không?"
Trong lòng cô có tính toán.
Tin rằng sau khi Lăng Diệp Bân biết sẽ hiểu được bữa cơm lần này khác với bữa cơm lần trước.
Nếu anh ta đồng ý, đồng ý gặp "phụ huynh" của Sơ Hàn, chẳng phải cũng biết được một phần tâm ý của anh ta sao?
Tất nhiên, nếu anh ta không chấp nhận, cũng chứng tỏ anh ta không có ý phát triển thêm bước nữa với Sơ Hàn.
Cô cũng có thể yên tâm bỏ tảng đá trong lòng.
Mục Phong Minh tất nhiên đáp ứng.
Nhưng ông không suy nghĩ nhiều như Cố Bảo Bảo.
Điều ông quan tâm nhất là, nếu về nhà ăn cơm, ông có thể được gặp cháu trai và cháu gái yêu quý rồi!
Song, kết quả trong dự liệu của Cố Bảo Bảo lại nằm ngoài dự liệu của cô.
Khi cô thay mặt Mục Phong Minh và bà Mục mời Lăng Diệp Bân đến nhà họ Mục ăn cơm, anh ta đã đồng ý.
Nhưng anh ta lại hỏi cô: "Bà Mục, đây xem là bữa cơm thế nào? Cơm mời khách, hay bữa cơm vì quan hệ giữa tôi và Sơ Hàn..."
"Tôi thấy thật khó hiểu khi anh lại hỏi như thế."
Cô không nhịn được cắt ngang lời anh ta.
Cô không rõ, vì sao anh ta có thể hỏi như vậy.
Anh ta muốn có quan hệ thế nào với Sơ Hàn, có phải anh ta muốn tự ra quyết định?
Nhưng theo cô thấy, anh ta kề cà không đi đến bước quan trọng với Sơ Hàn.
Lẽ nào anh ta đang chờ Sơ Hàn chủ động?
Lăng Diệp Bân ngơ ngác với vấn đề của cô, "Bà Mục?"
Cô nhìn anh ta: "Ban đầu tôi đã nói với anh, chúng tôi muốn, chỉ là một người đàn ông có thể thật lòng trân trọng Sơ Hàn."
Lăng Diệp Bân cũng hiểu được: "Chẳng lẽ trong mắt bà Mục, tôi không phải người như