41 Editor: Kim TuyếnNiệm Thần về đến nhà cũng chừng mười giờ tối, lúc đó, Anh bạn nhỏ Tây Hàn đang mặc đồ ngủ hình chú mèo tam thể, người nho nhỏ co lại ở trên ghế sofa vuốt ipad.
42 Editor: Kim TuyếnSáng sớm bảy giờ ngày hôm sau. “Mẹ, rời giường. ”Một bộ dạng nhỏ đứng trước giường, vì sao nhà nhóc mỗi sáng sớm tình huống hoàn toàn ngược lại so với nhà người khác.
43 Editor: Kim TuyếnTừ ngữ để hình dung trạng thái cả ngày của Mộ Niệm Thần quả thực chỉ có thể dùng từ “vô cùng thê thảm”. Giống như bệnh nặng sau một hồi suy yếu, bộ dáng buồn nôn chật vật kia lại đến làm hại cô thẳng một đường chạy vào toilet.
44 Editor: Kim TuyếnMộ Niệm Thần đúng thời gian vào thang máy, chín mươi tám tầng cấu tạo rất đơn giản, ra khỏi thang máy đi qua phòng thư ký chính là phòng làm việc của giám đốc.
45 Editor: Kim TuyếnĐang khi nói chuyện cánh tay anh một hồi dùng sức, mảnh sứ bén nhọn đâm vào chiếc áo sơ mi, sau đó một chất lỏng đỏ hồng từ từ nhuộm một mảng áo sơ mi.
46 Editor: Kim Tuyến”Cố tiểu thư là vị hôn thê của Hoắc Cảnh Sâm?” Niệm Thần vẻ mặt sáng lạn cười, nhưng, đáy mắt lại là cái nhìn khinh thường, khinh miệt.
47 Editor: Kim TuyếnSo với công lực tổn hại người khác của Niệm Thần mười phần mười có tự tin, đơn giản chính là định khí định thần nhàn nhạt nhìn xem sắc mặt đỏ lên rồi tái tím nhợt của người khác ra sao.
48 Editor: Kim TuyếnMai Thanh Dung cả người chật vật té ngã trên đất, hơn nữa còn không may té ngã trúng một mảnh bình hoa mảnh vụn vừa rồi, cùng với tâm trạng cố kỵ không để ý hình tượng gào khóc thảm thiết.
49 Editor: Kim TuyếnMột giờ sau tại siêu thị, Mộ Niệm Thần phẫn hận nhìn xe đẩy bên trong một đống nguyên liệu nấu ăn, dự cảm xấu tự nhiên sinh ra, đáng ghét, người này là chuẩn bị hành hạ cô sao? Cô hoài nghi người này có thể trực tiếp thêm thuốc chuột vào bên trong độc chết cô.
50 Editor: Kim TuyếnNguyên liệu nấu ăn nhiều đến cũng đủ một gia đình bình thường ăn một tuần lễ, Mộ Niệm Thần chọn lấy hai cái túi mua hàng nhẹ nhất, lắc lư lắc lư đi theo phía sau Hoắc Cảnh Sâm:“Tôi nói Hoắc đại giám đốc, anh là muốn tự mình xuống bếp sao?”Đang nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm đã đem túi mua hàng trên tay bỏ vào rương phía sau, lại nghe lời Niệm Thần nói sau quay đầu lại, nghiêng người dựa trên thân xe, khóe miệng giơ lên vui vẻ ngụ ý không rõ tà khí:“Tôi làm cái gì làm cho Mộ tiểu thư có thể hiểu lầm lớn như vậy?”Niệm Thần đi theo đem túi mua hàng trên tay bỏ vào rương phía sau, như cũ cười đến mặt tê cứng:“Nếu không anh mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy chẳng lẽ là muốn về nhà ngủ đông sao?”Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, đem tay phải của mình đưa đến trước mắt Niệm Thần quơ quơ, vẻ mặt thể hiện bộ dạng đương nhiên:“Mộ tiểu thư, làm trợ lý, thủ trưởng bị thương không thể tự lo liệu, loại chuyện này đương nhiên là cô tới làm giúp.
51 Editor: Kim TuyềnRất nhanh, cái Mộ Niệm Thần gọi là cơm rang trứng với vỏ trứng gà, cùng với không có súp mì Dương Xuân được chứng thật. Trời mới biết lúc Hoắc Cảnh Sâm nhìn thấy Niệm Thần lần thứ mười đem vỏ gà đánh với trừng gà, đem tương ớt trở thành sốt cà chua dùng, thật là phát điên:“Mộ tiểu thư, tôi rất hoài nghi nếu cô cứ làm như vậy, đến cuối cùng tôi không phải là bị chết đói, mà là trực tiếp bị cô độc chết.
52 Editor: Kim TuyếnXoay qua rồi lại xoay lại, Mộ Niệm Thần trực tiếp làm nô dịch cả một buổi chiều, bưng trà rót nước mời anh ta uống, với lý do là anh ta đang bị thương, hơn nữa thương thế kia là thay cô đỡ, cho nên dù thế nào cũng phải làm những việc thay anh ta làm.
53 Editor: Kim Tuyến (Sendyle)Hoắc Cảnh Sâm nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang đứng trước mặt mình, nhờ sắc màu rực rỡ từ ánh sáng của ngọn đèn trên đỉnh đầu phản chiếu hình ảnh cô lúc này thật đáng yêu.
54 Editor: Sendyle“Giám đốc, dự án đầu tư kịch truyền hình có cần chữ ký của anh hay không?”Lại là một văn kiện đọc xong, Mộ Niệm Thần từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, như cũ vẫn là vẻ mặt tê cứng, trời à, tốn hai giờ, thế nhưng mới xong được một nửa.
55 Editor: SendyleNăm phút đồng hồ sau, Hoắc Cảnh Sâm thần kỳ đem ra cái thang cùng một loạt dụng cụ, rồi sau đó đem đèn pin tới đưa vào tay Niệm Thần:“Cô đem công tắc nguồn điện kéo xuống sau đó dùng đèn pin chiếu giúp tôi.
56 Editor: SendyleTrong bóng tối Một Niệm Thần cười điên cuồng, làm cho người ta hoài nghi không biết người này có vấn đề gì về thần kinh hay không. Thì ra cũng có những thứ Hoắc Cảnh Sâm không làm được, chính là việc nhà ngu ngốc.
57 Editor: SendyleTrong bóng tối, phút chốc Hoắc Cảnh Sâm mở đèn pin, thứ ánh sáng ấy được tản ra, bao phủ hình ảnh mông lung của hai người lúc này đây đang cực kỳ mơ hồ rồi lại chìm trong màu đen của bóng tối về đêm.
58 Editor: SendyleDưới ánh đèn lờ mờ, Hoắc Cảnh Sâm tựa đầu trên bờ vai của Mộ Niệm Thần, hai tay tự nhiên rủ xuống hai bên hông của cô. Động tác vô cùng đơn giản, hoàn toàn đem sức nặng của bản thân đặt ở trên người Niệm Thần, môi mỏng rất gần vành tai của cô, lúc nói chuyện khẽ trương khẽ hợp, da thịt chạm da thịt, bóng đêm ấm lên, hơi thở mập mờ đến mức muốn nổ tung.
59 Editor: SendyleKhông thể không nói Hoắc Cảnh Sâm trời sinh bản tính yêu nghiệt mê hoặc người, khôn khéo như anh ta như thế nào không thể nhìn không nhìn ra Mộ Niệm Thần lúc này căn bản đang rất lúng túng, một bàn tay của anh ta đang làm chuyện xấu ở phần eo nhạy cảm của cô một hồi, không có dùng lực đạo véo nhẹ.
60 Editor: SendyleChuyện đối với Hoắc Cảnh Sâm mà nói có lẽ thật sự rất gấp, lúc đó, suýt nữa cầm giữ không được. Mắt Niệm Thần thấy Hoắc Cảnh Sâm từ trên người cô đứng lên, bỏ lại điện thoại, nhặt y phục ném khắp nơi, sau khi mặc vào vội vàng cầm điện thoại di động cùng chìa khóa xe nhanh chân đi ra ngoài.