21 - Tôi đã lục soát tất cả các ngăn đựng quần áo và dụng cụ trong phòng gửi đồ - một nhân viên cảnh sát báo cáo với thanh tra Kelsey. - Và anh không tìm thấy gì? - Không thấy thứ gì quan trọng.
22 Tối hôm ấy tại hội trường, sau buổi cầu kinh tối, các học sinh đã đứng dậy định về phòng riêng để đi ngủ thì bà Hiệu trưởng bước vào, giơ cao tay ý bảo họ ngồi lại.
23 Người đầu tiên được thẩm vấn là cô Vansittart dạy lịch sử và tiếng. Đức. Thoạt nhìn cô, thanh tra Kelsey đã thoáng nghĩ: "Cô giáo này có dáng đây”. Trạc bốn mươi hoặc hơn thế một chút, cô giáo Vansittart có dáng người dong dỏng, thân hình cân đối, mái tóc màu tro, áo quần chải chuốt, có vẻ biết rõ giá trị của mình.
24 Thoạt nhìn, cô giáo dạy tiếng Pháp Blanche trạc ba mươi nhăm tuổi. Không một chút son phấn. Tóc màu hạt dẻ, chải gọn gàng. Quần áo nghiêm túc, hoàn toàn không làm duyên chút nào.
25 Khi thanh tra Kelsey quay về cơ quan cảnh sát, trung sĩ canh gác ngoài cổng nói: - Một người tên là Adam Goodman đang cần gặp ông Thanh tra. - Adam Goodman? A, phải rồi, người làm vườn phụ việc.
26 Bà hiệu trưởng Bulstrode còn có một phẩm chất nữa khiến bà vượt lên trên hầu hết các phụ nữ khác đó là bà rất biết nghe. Cho nên khi bà nghe xong thanh tra Kelsey nói về chức vụ thật của Adam, bà không hề tỏ thái độ gì.
27 Mặt nhăn nhó, tay vung vẩy cây vợt, Jennifer Sutcliffe rời khỏi sân quần vợt. Cô bé rất bực về những lỗi cô phạm phải trong ván vừa rồi. Tất cả chỉ do cây vợt tồi quá.
28 Kỳ nghỉ cuối tuần lễ thứ ba trong tam cá nguyệt đầu của niên học diễn ra theo như thường lệ: nhiều phụ huynh đón con ra ngoài đi chơi cho nên trường nữ học nội trú Meadowbank vắng tanh.
29 Hai bà giáo Vansittart và Chadwick đang ngồi trong phòng dành cho giáo viên thì cô phụ giáo Rowan hốt hoảng chạy vào: - Xe Ngài Giáo chủ đến hỏi công nương Shaila.
30 - Ông đi với tôi - thanh tra Kelsey nói với Adam - Lại có một vụ án mạng nữa. - Vụ nữa? - Adam sửng sốt hỏi lại. - Đúng thế, một vụ án mạng khác. Viên thanh tra cảnh sát vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.
31 Adam một mình trong Cung Thể thao. Hai bàn tay khéo léo của anh lục lọi vào tận ngóc ngách các ngăn đựng quần áo dụng cụ của mỗi học sinh. Rất khó có khả năng anh ta tìm được thứ gì sau khi cảnh sát đã khám xét kỹ càng, nhưng Adam vẫn thử.
32 Tại ngôi nhà số 228 đại lộ Whitehouse, cậu giúp việc cho thám tử Hercule Poirot ra mở cửa và không ngạc nhiên gì mấy, khi thấy một cô bé học sinh khuôn mặt không lấy gì làm sạch sẽ.
33 - Bây giờ - ông Cảnh sát trưởng nói - chúng ta thử khớp các thông tin của chúng ta lại với nhau. Thưa ông Poirot, rất sung sướng được ông cộng tác. Ông thanh tra Kelsey còn nhớ ông rất rõ.
34 Bà hiệu trưởng Bulstrode nói: - Hôm nay cô giáo dạy vẽ đi vắng. Có việc gì thế thưa ông? Cụ thể là ông cần vẽ thứ gì? - Vẽ những khuôn mặt người, thưa bà.
35 - Anh nhìn Eileen Rich kìa, tóc tai rối bù! - cô thư ký Ann Shapland dừng tay cuốc trên một luống hoa, nói - Nếu chị ta không chịu chải đầu tóc cho hẳn hoi, thì thà cắt béng đi còn hơn.
36 Bà hiệu trưởng Bulstrode nhìn qua một lượt những người bạ triệu tập đến dự cuộc họp này: các giáo viên, hiện chỉ còn bà Chadwick, cô Rich, hai nữ giáo viên khác và bà giám thị Johnson.
37 Thanh tra Kelsey hình như chưa hoàn toàn thoả mãn, ông nói với thám tử Poirot: - Chúng tôi công nhận ông nói và làm được nhiều việc mà chúng tôi chưa làm được.
38 - Một ông xưng tên là Robinson muốn gặp ông chủ. - Thế à? - Thám tử Hercule Poirot nói. Ông nhấc lá thư trên bàn, chăm chú đọc lại lần nữa, rồi nói: - Anh mời ông Robinson vào, George.
39 Đám trẻ nhỏ đùa nghịch ầm ĩ trên đường phố. Lúc nặng nề lôi tấm thân phì nộn ra khỏi chiếc xe Rolls Royce cực kỳ sang trọng, ông Robinson bị bọn trẻ con xô đẩy, ông nhẹ nhàng gạt chúng ra rồi nhìn vào một tấm biển số nhà: số 15.