Ngày hôm saucả vùng duyên hải thậm chí toàn tỉnh đều chấn động. Đông Linh bang không ngờ trong vòng một đêm đã biến mất không dấu vết. Không một aibiết Đông Linh bang điđâu, mấy con cálọt lưới của Đông Linh bang quay đầu lại nhìn thấy cả căn phòng chỉ toàn troxám, kinh hãi đến mức suốt đêm rời khỏi vùng duyên hải. Chođến một tháng sau, cóngười mới phát hiện tầng hầm ngầm của căn phòng toàn troxám này.
Khi Lâm Vân trở lại Thanh Hóa đã làsáu giờ chiều rồi, liền trực tiếp đi“Quán barTình Nhân”. Nói thật một câu, “Diễm Dương Băng” này, hắn thật sự nhớ mãi không quên.
Cô gái ởquầy barthấy Lâm Vân đến một mình, trong lòng rất làkỳ quái. Cô tabiết người này làkẻ không cótiền gì. Tối hôm quađến đây uống rượu cùng một côgái xinh đẹp còn muốn người khác bỏ tiền ra,nói thật một câu mười đồng tiền boa làsố tiền ítnhất mà cô tanhận được từ ngày vào làm tới giờ.
Tuy nhiên cô takhông phải làmột kẻ caynghiệt, biết mười đồng của người này giá trị bằng một trăm một ngàn của người khác. Tuynhiên khi côgái quán barnày còn đang thất thần, Lâm Vân đã điđến vàtrực tiếp ngồi xuống trước quầy.
Cô gái quầy barnày ngây ngẩn cả người, mười cốc “Diễm Dương Băng”? Màcòn làmột người uống ư?
- Không sai, côrót giúp tôi đi.
Lâm Vân thuận miệng nói ra.
- Nhưng, của chúng tôi bây giờ không có ởđây, còn hơn nửa tiếng nữa mới tới.
Cô gái này lập tức thulại ánh mắt kinh ngạc trước đó vànói.
- Như vậy đi, được rồi, dù saotôi cũng không cóviệc gì. Đợi đến rồi, cômang ragiúp tôi nhé.
Lâm Vân nói xong trực tiếp điđến một góc vàngồi xuống.
Hiện tại xác thực làkhông cóchuyện gì, Lâm Vân một bên đợi uống rượu, một bên suynghĩ làtiếp tục ởlại Thanh Hóa tìm kiếm Mộ Dung gia, hay là điHồng Kông. Tuyđã giao nhiệm vụ tìm Mộ Dung gia choXung Hi,nhưng Lâm Vân biết tính khả năng của việc tìm kiếm này quả thực không lớn, thậm chí không nhanh bằng tự mình tìm kiếm.
Loại ẩn thế giatộc này thậm chí chính phủ cũng tìm không thấy, tuynhiên xínghiệp giatộc cótruyền thừa của xinghiệp giatộc, cónhững xínghiệp giatộc về các tintức phương diện này còn linh thông hơn cả chính phủ.
Bất kể nói thế nào khả năng Mộ Dung gia có“Tuyết Liên Tử” vẫn lớn một chút. Đám người cùng với Đao Cửu cướp đi“Tuyết Liên Tử” đã hơn haimươi năm rồi, cho dùmình tìm thấy Đao Cửu này, cũng không nhất định cóthể tìm thấy “Tuyết Liên Tử”.
Đao Cửu này mình nhất định phải đitìm, nhưng vẫn lấy bên này làm chủ. ỞThanh Hóa nếu thực sự tìm không thấy, thì mình sẽ điHồng Kông. Đã hơn haimươi năm rồi, cũng không quan tâm một haitháng.
Nhưng giọng nói chuyện điện thoại của một người cách vách đã thuhút sự chú ýcủa hắn.
- Đúng vậy, đã chuẩn bị xong rồi, đêm naykhẳng định không cóvấn đề. Lần hội đấu giá dưới lòng đất này tôi nhất định sẽ toàn lực lấy bằng được thứ đó về… Được, tôi biết rồi.
Người này nói xong lập tức cúp điện thoại.
Lâm Vân trong lòng tự nhủ làhội đấu giá gì? Còn là ởdưới lòng đất? Phải lấy thứ gìvề? Tuynhiên bây giờ không cóviệc gì, tới hội đấu giá này xemmột chút cũng không tệ. Nhưng người này không nói rađịa điểm của buổi đấu giá, còn cả những thứ đồ được đấu giá nữa.
- Chào anh, “Diễm Dương Băng” mà anhgọi đây ạ.
Cô gái quầy barbưng đến mười cốc “Diễm Dương Băng”.
Lâm Vân bưng một cốc lên uống cạn, cảm giác cực nóng vào miệng xuống đến bụng lại lạnh buốt đó quả thật không tệ. Tuynhiên Lâm Vân uống thì rất thống khoái, còn người bên cạnh thì đã xemđến ngây người, làm gì cókiểu uống rượu cốc-tai như vậy? Người này quả thực chính làLưu mụ mụ vào Đại Quan Viên mà! (Lưu mụ mụ một nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng”, câu nói dùng để vímột người chưa gặp quacảnh đời, đến một thế giới phồn hoamới lạ đầy bỡ ngỡ).
Khi Lâm Vân uống đến cốc thứ sáu, thì người đàn ông gọi điện cách vách đã đi rakhỏi quán bar. Lâm Vân thấy thế liền từ nhân một hơi hết số rượu còn lại. Điđến quầy lấy ra bangàn đưa cho côgái quầy bar:
- Không cần thối lại.
Cô gái quầy barcòn chưa kịp phản ứng lại, thì Lâm Vân đã đi rangoài rồi. Vân vê bangàn tệ trong tay, côgái vừa rồi trong lòng còn đang nghĩ, Lâm Vân đợi lát nữa làm saođể thanh toán đây, nhưng không ngờ đảo mắt đã nhận được mấy trăm tệ tiền boa. Người này thật là kìquái.
Lâm Vân một mạch đitheo phía saungười đàn ông gọi điện thoại. Người này quẹo trái quẹo phải mới lái xe ratừ trong tầng hầm ngầm của một bãi để xe.Lâm Vân cũng không quản gã điđến nơi khỉ gió nào, cứ thế bám theo phía sau xecủa gã.
Nửa giờ sau, chiếc xenày dừng trước cổng một câu lạc bộ tưnhân. Lâm Vân thần thức quét quamột chút, quả nhiên ởtầng hầm ngầm của câu lạc bộ này cómột hội trường đấu giá cực lớn, đã cóngười lục tục đến ngồi. Lâm Vân chú ýthấy mỗi người đivào đều cómột cái thẻ nhỏ, bên trên cóviết số ghế ngồi.
Xem ramình đivào cũng phải kiếm một cái thẻ như vậy mới được. Tuynhiên cái này rất đơn giản, Lâm Vân rất nhanh đã tìm thấy một người đàn ông đến tham giahội đấu giá. Lập tức trước khi yxuống xe,hắn đánh người đó ngất xỉu, lấy thẻ của y, sauđó chậm rãi đivào hội trường đấu giá trong tầng hầm ngầm.
- Tìm thấy người này chưa?
Liên Khiếu nhìn đứa contrai Liên Phấn Thành haichân bị đánh gãy mặt thì sung vùlên, trong cơn giận dữ quát lên ầm ĩ.Kẻ nào ăn timgấu ganbáo, không ngờ dám ra tayvới cả người của Liên gia.
- Tối qua, ởhội sở Vận Thanh, sau khisự tình bắn giết phát sinh, thì không còn nhìn thấy người này nữa. Hắn dường như trong cơn hỗn loạn đã cùng biến mất với Chủ tịch tập đoàn ÝQuang Xung Hirồi. Nhưng hôm nayXung Hixuất hiện trong cuộc họp báo, lại không nhìn thấy người này.
Một gã cóchòm râu dêthoạt nhìn rất tinh anhnói.
- Ồ, chuyện hôm quahẳn lànhằm vào Xung Hi,chẳng lẽ cậu không đikiểm trabăng ghihình sao? Xung Hirời đikiểu gìcũng phải đitừ cửa ravào, lẽ nào cô tanhảy lầu chắc?
Liên Khiếu lạnh giọng nói.
- Người này thân thủ rất lợi hại, không phải kẻ màngười bình thường cóthể sosánh được. Chỉ cần nhìn hắn tiện tayđã bẻ gãy chân của thiếu gia cóthể thấy làmột nhân vật đáng gờm. Hơn nữa thiếu giacũng là caothủ thương quyền đạo, không ngờ không thể ngăn được cái phất taycủa người ta.Bất luận làkhinh địch hay lànguyên nhân khác, đều nói rõhắn không phải làmột người đơn giản. Còn nữa đó chính làhôm nay, trong cuộc họp báo của tập đoàn ÝQuang, Xung Himột lần nữa bị cháu trưởng của Triệu gia làTriệu Tùy thuê người ámsát. Lúc đó sát thủ cải trang thành phóng viên, còn liều mạng chen lấn đến trước mặt Xung Hi,nhưng không biết tại saocuối cùng lại quay ngược lại tự sát. Phía cảnh sát lập tức điều tra rađó làsắp xếp của Triệu Tùy. Hôm nayTriệu Tùy đã bị cảnh sát khống chế, tôi cũng đã trahỏi những người còn lại của Triệu gia. Tối qua sau khisự tình ởhội sở Vận Thanh kết thúc, Xung Hilại dẫn theo một vệ sĩđến lão viện Xung Hi.Tên vệ sĩnày hẳn làkẻ đã hành hung thiếu giatối qua. Nhưng hôm nay, cuộc họp báo của tập đoàn ÝQuang lại không nhìn thấy tung tích của tên vệ sĩnày.
Tên cóchòm râu dêkể lại kết quả điều tracủa mình một cách chitiết.
- Chuyện này tiếp tục điều tranghiêm mật. Người này đánh gãy haichân của Thành nhi, ácđộc như thế, cho dùlật cả vùng Thanh Hóa này, cùng không thể để hắn đi. Bây giờ cậu vàlão Uông điđến hội đấu giá, đem vật đó về đây. Tôi đoán là ởmảnh đất Thanh Hóa này, vật đó caonhất cũng sẽ không quá bamươi triệu tệ.
Liên Khiếu lạnh lùng nói xong, dùng sức vỗ xuống cái bàn trà bên cạnh một cái.
Xung Hingơ ngác ngồi trong phòng làm việc, sự tình của tập đoàn ÝQuang cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, người của Triệu giađều đã được giải quyết, 92%cổ phần của công tyđã về tới taymình. Về sauhẳn làkhông còn chuyện ámsát mình nữa. Nhưng hôm naytrong cuộc họp báo, không ngờ vẫn cókẻ ámsát mình.
Tên Triệu Tùy này quả thật điên mất rồi, không ngờ dám hiển nhiên ámsát mình như thế.
Nhưng càng khiến côkinh hãi đó là, đòn ra taytrí mạng đó, không ngờ thực sự đã bị chiếc vòng taykhông bắt mắt trên taymình chặn lại. Lúc đó khitên phóng viên kiađâm một daogăm vào timmình, Xung Hiliền biết mình lần này bất luận như thế nào đều không thể tránh thoát.
Khi đối diện với cái chết côđột nhiên cảm thấy rất bình tĩnh, nhưng trong thời khắc bình tĩnh đó, trong trí ócmình không ngờ lại xuất hiện chuyện mình nợ Lâm Vân của công ty kiamột đêm. Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì daogăm đã đến trước mặt mình.
Bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới, bất luận kẻ nào cũng không kịp giải cứu. Trong nháy mắt đó thời gian rất ngắn.
Nhưng tên phóng viên đó không ngờ lại đâm vào không khí, daogăm đến trước người Xung Hithì đột nhiên quay ngoắt 180độ, tên phóng viên đó đã tự sát. Không cóchuyện gìcàng quỉ dị hơn chuyện này, tất cả mọi người đều chorằng tên phóng viên đó là dokhông nhẫn tâm sát hại một Xung Himỹ mạo như thế, trong nháy mắt muốn giết chết Xung Hiđã đổi ýlựa chọn tự sát. Mặc dùgiải thích không thông, nhưng không còn giải thích nào tốt hơn như vậy nữa rồi.