Hồ Sơn cười lạnh một tiếng, chính đang muốn nói chuyện, thì cửa tầng hầm đã bị đá văng ra,vang lên một tiếng điếc tai.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Lâm Vân đang chậm rãi đitới. Rất nhanh bọn chúng liền phản ứng. Đều chạy tới vây quanh Lâm Vân.
-Phanh phanh..
Cũng không thấy người mới tới này động thủ kiểu gì, mười mấy tên vây quanh đều bị hắn đá văng tới góc phòng. Rõràng không một tên nào còn cóthể đứng đậy được.
Mười mấy tên còn lại thấy thế đều lập tức rút súng ra.Trong lòng chấn động vôcùng. Người kia là ai? Sao màlợi hại như vậy.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp nổ súng, Lâm Vân đã vung tay vaicái. Toàn bộ những tên cầm súng đều bị cắt đứt tay, máu chảy đầy sàn nhà. Tràng diện vôcùng khủng bố.
Hồ Sơn đã sớm đẩy hainữ nhân xinh đẹp kia ra,nhìn chằm chằm vào Lâm Vân hỏi:
-Các hạ là ai,bang Đông Linh của tôi đã làm gìđắc tội anh, mong anhchỉ rõ.
Tuy lời nói cóvẻ bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi trong mắt yđã bán đứng y.
Lâm Vân không nói gì. Hắn vốn tính toán hỏi một chút tintức. Không muốn quan tâm tới việc tranh chấp giữa các bang phái xãhội đen. Nhưng tên Hồ Sơn này lại làm những việc cầm thú như vậy. Ngay cả trẻ concũng muốn cưỡng bức. Điều này đã khiến Lâm Vân nổi lên sát khí. Loại cặn bãnhư vậy, vôluận cóphải làbang phái đấu tranh haykhông, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Lâm Vân mặc kệ tên Hồ Sơn, tiện tayvung lên, dây trói haingười kialập tức bị cắt đứt, haingười liền ngã xuống mặt sàn.
Lâm Vân điqua, vỗ tayvào bờ vaicủa haingươi. Đảo mắt, haingười này đã lập tức khôi phục thân thể, dùng mắt thường cũng cóthể thấy được. Tất cả mọi người đều bị thủ đoạn nghịch thiên của Lâm Vân làm chosợ ngây người. Người này là ai?Chẳng lẽ những hành động của bọn chúng đã xúc phạm đến ông trời, khiến ông taphải phái thần tiên xuống?
Hai người kiavừa được cứu, liền quỳ rạp xuống đất. Thủ đoạn như vậy không phải làthần tiên thì làgì? Cô bécũng biết Lâm Vân đang giúp bọn họ, cũng làm theo haingười anhtrai, quỳ rạp xuống.
Kỳ thực, ngoại thương của haingười này thật sự không tính làcái gìvới Lâm Vân.
Lâm Vân tiên taynhấc bangười lên nói:
- Bangười các ngươi rời đithôi. Chuyện ởnơi này dotôi giải quyết.
- Ânnhân…
Thấy namtử trẻ tuổi còn muốn nói gìđó, Lâm Vân lập tức nhướn mày. Bởi vìhắn căn bản không muốn dính líu tới nhiều chuyện. Thầm nghĩ moiđược từ tên mặt sẹo kiavài manh mối màthôi. Cứu bangười này cũng vìhành động súc sinh của tên mặt sẹo kia.
Tuy nhiên, người thanh niên bên cạnh đã nhìn ra ýcủa Lâm Vân, liền vội vàng kéo taycủa người emtrai, rồi nói:
- Ânđức này chúng tôi sẽ nhớ kỹ. Cảm ơnngài đã cứu mạng. Emtrai, emgái, chúng tanghe theo lời của ânnhân, rời đithôi.
Lúc Lâm Vân đivào, haitên bảo vệ cửa đã bị đánh chohôn mêbất tỉnh. Chonên bangười này rất dễ dàng đi rangoài. Đảo mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người. Lâm Vân thì thuận tayđóng cửa hầm lại
-Cậu rốt cuộc là ai?Muốn làm cái gì?
Hồ Sơn thấy Lâm Vân đóng cửa lại, liền biết không tốt đẹp gì, trái timđập thình thịch.
Lâm Vân một cước đá bayHồ Sơn rakhỏi ghế, rồi xuống ghế của y,nói:
- Ta cómấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
Lâm Vân lười chẳng thèm nhìn đến sự kinh ngạc của mọi người trong căn phòng, tiếp tục nói:
- Có aibiết tên Đao Cửu không?
Cả phòng mọi người đều đang trầm mặc.
- Anh rốt cuộc muốn như thế nào đây? Lẽ nào chúng tôi không biết người này thì anhđịnh chém tận giết tuyệt haysao, trên đường…
Một gãđàn ông bị Lâm Vân chém đứt cổ taykhông ngờ vào lúc này chất vấn Lâm Vân, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía gã.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, tiện taymột ngọn tinh hỏa màu tím bayqua, tên hỏi lại này đến hự cũng không kịp hự liền biến thành một đống tronhỏ ngay tại chỗ.
Những người còn lại nhìn Lâm Vân với ánh mắt sợ hãi, người này không ngờ chỉ tiện taythì cóthể biến một người thành trobụi, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng.
Càng chủ yếu hơn làgiết người đối với hắn mànói, càng không cótrách nhiệm hơn sovới đám lưu manh lăn lộn trong xãhội đen như chúng nó. Giữa lúc giơ taycười lạnh cóthể giết một người, thậm chí làbiến thành trobụi. Trên tayhắn phát rangọn lửa màu tím, lẽ nào hắn thực sự làTiên Nhân?
- Được, nếu đã không biết Đao Cửu, vậy hỏi thêm một vấn đề khác, nếu thật sự vẫn không biết, vậy thì cả lũsớm chết sớm đầu thai đi.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng.
Nếu như đổi thành bắt đầu, không ai tintưởng lời Lâm Vân nói. Một lúc giết hai bachục người, cho dùhắc bang cũng không dám làm như vậy, người này khinói ralại cóthể như rất bình thường. Nhưng bây giờ không aikhông tin, gần như tất cả mọi người đều tinLâm Vân một lần cóthể giết hai bachục người bọn họ.
- Có aibiết một tên cóvết đao kéo từ mắt trái xuống không? Tên này gọi làĐao Cửu.
Lâm Vân hỏi xong, gần như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Hồ Sơn, bởi vìtrên mặt Hồ Sơn cũng cómột vết đao, thoạt nhìn rất làdữ tợn.
- Vẫn không có aibiết, xem ra taochỉ đành phải ra taythôi.
Lâm Vân ánh mắt lạnh lùng.
- Có phải mày haylàm mấy chuyện làm nhục người khác không hả?
Lâm Vân điđế trước mặt Hồ Sơn, lạnh lùng hỏi.
Hồ Sơn lúc này đã nghĩ phản đối, nhưng uylực cường đại trên người Lâm Vân vừa thitriển ra,đã khiến haichân của Hồ Sơn phát run, luôn miệng nói,
- Có… cómấy lần.
Nếu cái gìcũng không hỏi rađược, Lâm Vân không chút dodự giơ taylên khiến Hồ Sơn biến thành trobụi. Mọi người chung quanh nhìn sự tàn bạo của Lâm Vân đến hừ cũng không dám hừ thành tiếng.
- Chúng tôi nguyện phục vụ anh, để anh cóđược sự hưởng thụ thoải mái nhất… chỉ cầu anh cóthể…
Hai ả tuysắc mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn lập tức dùng vũkhí đáng giá nhất trên người mình để cầu cứu Lâm Vân một mạng.
Lâm Vân đến nhìn cũng không thèm nhìn, tiện tay cho hai ảbiến thành tro. Hai ảnày cũng không phải làthứ tốt đẹp gì, lại chủ động yêu cầu giúp Hồ Sơn điều giáo tiểu cônương, bình thường loại chuyện này khẳng định làm quakhông ít.
Tuy Lâm Vân giết người chẳng thấy máu, nhưng vẫn cóngười nhịn không được màngất đi. Cảm giác màLâm Vân mang lại chobọn người này là Mavương giết người.
- Tôi biết…
Một gãđàn ông gầy gòtrong số đó bị Lâm Vân chém đứt cổ tayđột nhiên nói ra haichữ tôi biết.
Lâm Vân ánh mắt lạnh lùng,
- Mày biết cái gì?
- Tôi tuykhông biết ai làĐao Cửu, nhưng tôi cónghe quatên Cửu Ca.Không biết Cửu Ca cóphải làĐao Cửu mà anhnhắc tới haykhông.
Người đàn ông này nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Vân, rùng mình một cái rồi nói ra. Ylăn lộn trong giới xãhội đen đã gần haimươi năm rồi, người hung tàn không biết đã gặp qua baonhiêu, nhưng chưa từng gặp quakẻ nào giết người nhẹ nhàng như Lâm Vân này.
Sở dĩ haimươi năm vẫn làmột tên lính quèn, làbởi vì ykhông muốn làm lão đại. Ybiết làm một tên lính quèn mới làcách làm chính xác vàsáng suốt nhất để giữ mình. Tuylàm một tên lính quèn thunhập íthơn rất nhiều, nhưng được cái yên ổn, cóchuyện gìthì bên trên gánh hết. Lão đại của ychết lớp này đến lớp kia, nhưng yvẫn sống phơi rađấy.
- Cửu Ca làlão đại của Hải bang Hồng Kông, Hải bang làmột trong babang hội lớn ởHồng Kông. Nhưng nghe nói Cửu Camười năm trước đã rửa taygác kiếm rồi.
Người đàn ông gầy gònày cẩn thận nói.
- Vậy y baonhiêu tuổi rồi, trên mặt cóvết đao không, làngười nơi nào?
Lâm Vân trong lòng vuivẻ, tự nhủ Cửu Canày nói không chừng thực sự chính làĐao Cửu màmình tìm kiếm.
- Khoảng hơn năm mươi tuổi, tôi từ xagặp quamột lần. Lần đó là đicùng với lão đại trước của tôi là Phi ca. Tuynhiên tôi không nhìn thấy mặt của Cửu Ca,nghe người khác nói trên mặt cómột vết sẹo, nghe đâu làngười nội địa. Tuynhiên tám năm trước sau khitôi từ Hồng Kông trở lại nội địa, thì không còn nghe thấy tintức của Cửu Canữa.
Người đàn ông gầy gònày nói xong, rất lolắng nhìn Lâm Vân. Nói thật yđã trải qua baotrận gió mưa, bị người khác chém qua, cũng đã giết quamấy mạng người, nhưng chưa cómột lần cảm thấy nguy hiểm như lần này. Nếu hôm nay cóthể thoát được một mạng, bất luận như thế nào yđều nguyện ýkhông làm những việc như vậy nữa.
Lâm Vân trầm tưmột lát, tên Cửu Ca mà gãgầy còm này nói rất cókhả năng chính làĐao Cửu màmình muốn tìm, nhưng cũng không quá xác định. Tuynhiên người này chỉ cần chưa chết, vẫn trà trộn trong đám xãhội đen, thì mình vẫn cóthể tìm ra.Rửa taygác kiếm, làm một người thường lẽ nào còn cóthể mọc một lớp màng để bảo vệ chắc.
Xem ramấy bang phái khác mình cũng không cần phải đinữa. Nếu tayĐao Cửu này vẫn còn ởvùng duyên hải, những người này hẳn làkhông thể không biết, đibang phái khác hẳn cũng không cótác dụng gì.
Lâm Vân nghĩ tới đây hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi raphía cửa ravào.
Hơn haimươi thành viên Hắc bang này nhìn thấy Lâm Vân không ngờ bỏ đirồi, trong lòng đều khẩn trương không thôi. Thật không ngờ bỏ qua chobọn chúng đơn giản như vậy.
Tuy nhiên chưa đợi chođám người này kịp vuimừng, Lâm Vân đang đi ởcửa liền quay người lại, mấy chục ngọn lửa màu tím nhạt nhạt bắn ra, haimươi người còn lại đến một tiếng gìcũng không kịp kêu, liền bị tinh hỏa màu tím hóa thành trobụi.