Đối với dung mạo của mình, Xung Hirất cólòng tin. Bất luận kẻ nào khilần đầu nhìn thấy cô ta,đều cómột lúc ngắn ngủi thất thần. Thậm chí còn không ngừng tìm cơhội để nhìn lén. Nhưng chỉ cótên lái xeMộc Vân này, làchỉ nhìn thoáng quamình, không hề biểu lộ kinh ngạc haycần nhìn lén gìcả.
Chẳng lẽ người này làmột người quân tử? Nhưng lại không giống lắm. Lúc mình đưa rayêu cầu, không phải hắn không ngừng liếc nhìn bộ ngực của mình sao? Lúc đó ánh mắt của hắn rất làhèn mọi bỉ ổi.
“Yêu cầu? Chết, không tốt rồi. Lúc đó chính mình yêu cầu hắn cứu giagia, thì cho dùngủ với hắn, mình cũng đồng ý.Vậy phải làm saobây giờ? Mong rằng làhắn đã quên. Nhưng một người cóánh mắt hèn mọi bỉ ổi như vậy, cóthể quên chuyện như thế sao?”
Cũng maybuổi tối Lâm Vân không nói chuyện muốn ngủ với mình. Chỉ là ởbên ngoài phòng của mình giằng cocả đêm. Cũng không biết làđang làm cái gì. Bởi vìchuyện xảy ravới Xung gia, lại lolắng choLâm Vân sẽ gõcửa, chonên cả đêm Xung Hiđều không được ngủ ngon giấc.
-Tối hôm qua anhkhông không ngủ saotinh thần vẫn tốt như vậy?
Buổi sáng Xung Hiđứng dây, trông thấy tinh thần của Lâm Vân vẫn vôcùng phấn chấn, liền kỳ quái hỏi. Tối hôm qua, bởi vì lolắng Lâm Vân đột nhiên xông vào phòng ngủ của mình, màmình lại bởi vìđã đồng ývới yêu cầu của hắn, không cócách nào cự tuyệt. Một mực lolắng cả đêm, không cóngủ. Nên đương nhiên cũng biết Lâm Vân một đêm không ngủ.
Nhìn vành mắt của Xung Hi cóchút thâm quầng, Lâm Vân cười nhạt một tiếng, biết cônàng đang nghĩ gì. Trong lòng tự nhủ, ngay cả người vợ đẹp như tiên tacòn chịu được, cô sao cóthể bằng. Cho dùmuốn đùa giỡn, tacũng chỉ đùa giỡn VũTích của ta màthôi.
- À,tối hôm quatôi ngủ rất ngon. Mấy ngày naytôi cóchuyện, không thể làm bảo vệ cho côđược. Côtìm tạm bảo tiêu khác vậy.
Lâm Vân đã biết Xung giachỉ còn một mình cônàng Xung Hinày, nên không còn ýlàm bảo vệ cho cô tanữa. Dù sao vôluận như thế nào cô tacũng phải tìm nhà Mộ Dung, nhằm hoàn thành lời hứa của cô ta.Còn mình thì cứ làm việc của mình thôi.
Hiện tại hắn muốn điđiều tra xemcây Tuyết Liên Tử ngàn năm kia ởđâu. Cho dùcòn tồn tại haykhông, hắn vẫn muốn đitới vùng duyên hải nhìn xem.
- A, anhđã đáp ứng tôi rồi, sao cóthể nói đổi ý làđổi ýđược? Anh cóphải là namnhân haykhông?
Xung Hivừa nghe Lâm Vân nói vậy, vội vàng nói.
-Hắc hắc, tôi cóphải là namnhân haykhông, không cần côphải nói tới hailần. Cũng maybây giờ còn sớm, cuộc họp báo chưa bắt đầu. Nếu không chúng tavào phòng thử xemtôi là namnhân haykhông? Tuylàm vậy cóchút tiện nghi chocô. Nhưng vìchứng minh tôi làmột người namnhân chân chính, đành phải cố màlàm vậy.
Lâm Vân cười cóchút âmhiểm, nhưng trong lòng cũng cóchút đuối lý. Dù saohôm quavừa mới đáp ứng cô ta,hôm nayđã lật lọng rồi.
-Anh, đồ lưu manh…Một người contrai lớn tướng như vậy rồi, còn nói không giữ lời.
-Ngày hôm quachả phải cônói sẽ ngủ cùng tôi sao? Vì saođợi cả đêm màkhông thấy cô cóđộng tĩnh gì?
-Anh…Tôi là congái, chẳng lẽ anhkhông nhường congái một chút được à?
-Tôi làm saobiết cô là congái? Tôi là contrai, tôi cóthể chứng minh. Nhưng cô cóthể chứ?
-Anh…
Mới buổi sáng, haingười đã đứng ởcửa ravào, cãi nhau như connít mất nửa ngày.
Xung Hitức giân nghĩ. Nếu muốn ngủ cùng mình thì anh taphải tự đến mới đúng. Chẳng lẽ mình chủ động đến sao? Còn ngóng trông tên bỉ ổi này quên chuyện đó. Xem rathời khắc hắn đều nhớ kỹ.
- Coinhư anhhung ác. Tôi không hyvọng anhluôn đitheo tôi để bảo vệ. Nhưng cótrường hợp quan trọng gì, anhnhất định phải đitheo tôi đấy. Hyvọng làm một người namnhân, sẽ không cự tuyệt một yêu cầu đơn giản này đấy chứ?
Xung Hirơi vào đường cùng, đành phải giảm yêu cầu của mình xuống.
Lâm Vân nghĩ nghĩ. Côgái Xung Hinày cũng không phải làhạng người thích tham giatiệc tùng haydự họp gì. Màmình còn phải ởquanh Thanh Hóa này trong một thời gian ngắn, đáp ứng cô tacũng không cóvấn đề gì. Nghĩ tới đây liền nói:
-Được rồi, chỉ cần tôi còn đang ởThanh Hóa, thì không cóvấn đề gìcả. Nếu tôi đã rời điThanh Hóa, vậy thì đừng trách tôi.
- Hyvọng lần này anh cóthể nói lời giữ lấy lời. Căn phòng anh ở cóthể tùy thời trở về ở. Chỗ này còn sạch sẽ hơn phòng trọ của anhnhiều. Còn có, anhcần cẩn thận Liên giatrả thù. Không đến lúc đó thì lại trách tôi không nhắc nhở anhtrước. Anhcầm chiếc điện thoại Vân Tinh Linh này đi.
Xung Hinói xong, đưa choLâm Vân một chiếc Vân Tinh Linh loại toàn cầu.
-Được rồi, còn cái này chocô, cô cóthể đeo lên cổ tay. Nó cóthể bảo vệ cho cômấy lần.
Lâm Vân nhận lấy Vân Tinh Linh rồi đưa một cái vòng tay choXung Hi.
Lâm Vân biết người muốn ámsát Xung Hirất cóthể làngười của Triệu gia. Nhưng hiện tại tài sản đã được phân chia rõràng, nên chắc không còn xảy ra ámsát nữa. Nhưng hắn còn trông cậy Xung Higiúp mình làm việc. Cũng không hyvọng cônàng này xảy rachuyện gì. Nên cố ýlàm một cái vòng taygiao choXung Hi.
Xung Hinghi hoặc nhận lấy cái vòng taynói:
-Đây làcái vòng taymà, sao cóthể….
-Tôi nói cóthể là cóthể.
Lâm Vân ngắt lời, rồi đút Vân Tinh Linh vào túi, trực tiếp rời đi.
Xung Hihung dữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, cho dù anh cómuốn lừa gạt tôi thì cũng không cần chơi trò này. Đeo một cái vòng taycũng cóthể bảo vệ mình sao? Người này cóbiết xấu hổ là gìkhông vậy? Cầm lấy vòng tay, đang chuẩn bị vứt lại vào phòng của Lâm Vân.
-Tiểu Hi,cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi. Chúng ta đingay kẻo muộn.
Chị Nam đitới nói.
Xung Hithấy thế đành phải thuận tayđeo cái vòng thô ráp vào cổ tay, nói:
-Vâng, hiện tại chúng ta điluôn. À, mà em đichào hỏi gia giatrước.
-Thân thể của lão giatử rất khỏe, ông ấy đã ngồi trong xechờ emrồi.
Lâm Vân thì trực tiếp đitới vùng duyên hải, tìm kiếm tiệm thuốc cũcủa Xung gia. Tuynhiên chỗ này đã thành một khubuôn bán, không hề códấu vết nào của một tiệm thuốc xưa.
Hơn nữa, chuyện đó đã trải quahơn haimươi năm rồi, muốn tìm những kẻ bịt mặt kiacũng quả thực khó khăn. Nhưng bọn kiachắc chắc làlăn lộn trong xãhội đen. Bình thường những người như vậy mới cóvết chém trên mặt.
Lâm Vân dùng thần thức kiểm tratoàn thành phố. Tập trung vào các quán bar, các tụ điểm ănchơi. Bất kể như thế nào, nếu như không tìm thấy, hắn cũng muốn đitới các thế lực ngầm ởvùng duyên hải này khảo vấn một chút.
Lâm Vân rất nhanh đã phát hiện ramột mục tiêu. Ởdưới một tầng hầm của quán Thiên HàDạ, đang có bamươi người tập trung ởđó. Rất nhiều người cóhình xăm dữ tợn. Có haingười namtử trẻ tuổi thì bị treo lên xànhà. Toàn thân đều làvết bầm tím dobị tratấn. Đầu thì cúi gằm xuống, không biết còn sống hayđã chết.
Ngồi ởgiữa làmột người namtử hơn bamươi tuổi, vẻ mặt âmlãnh. Bên cạnh là hai côgái xinh đẹp ănmặc hở hang, uốn éotrên người y.Quan trọng nhất chính làtrên mặt của người namtử này cũng cómột vét sẹo. Tuykhông biết người này cóphải làngười mình muốn tìm haykhông, nhưng Lâm Vân quyết định vẫn đến hỏi xem.
Hắn không thích nhiều chuyện, thậm chí đều không có ýđịnh cứu haingười kia. Dù saocũng làhắc bang đấu tranh, không liên quan gìtới hắn. Nhưng sắc mặt của Lâm Vân lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ, không ngờ lại cómột đám súc sinh như vậy.
….
Hồ Sơn đang ngồi thư thái trên một chiếc ghế đệm, hainữ nhân đầy đặn thì lấy nho cho yăn. Mấy tên này dám ámsát người của y. Có batên thì một tên đã bị giết, bắt được haitên. Tuy haitên này rất cócứng cổ, nhưng ycòn không để ởtrong lòng. Ykhông tinmình không moiđược tintức từ miệng haingười này.
Yrất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Trải quavài chục năm phấn đấu,cuối cùng đã cóthành tựu như ngày hôm nay. Cả vùng duyên hải này, chỉ cần nhắc tới Sơn ca, làngay cả trẻ concũng không dám khóc. Người chết trên tay yđã không thể đếm xuể. Thiếu nữ hủy trên taycủa ycũng không thể đếm hết. Màtất cả những điều này, là do yđã liều mạng kiếm được.
-Đại ca,còn muốn đánh không. Nếu tiếp tục tratấn thì chắc haitên này liền điđời nhà mamất.
Một tên namtử cầm cái roi dađã dính đầy máu, đitới trước mặt của Hồ Sơn hỏi.
-Không phải còn bắt được một con bémười tuổi gìđó sao. Dẫn con bétới đây. Ởtrước mặt haitên này, cưỡng bức chobọn chúng xem. Xembọn chúng códám không khai haykhông, haha….