1 Sân bay Birmingham…“Vâng, con đang lượn lờ ở sân bay đây, mẹ có muốn mua cái gì không?” – cô vừa kéo va li, vừa đảo mắt qua các gian hàng túi sách quần áo gần đó“Vâng, được rồi, còn một tiếng nữa là bay.
2 “Chết tiệt” – tại sao khóa phòng lại bị hư đúng lúc này. Anh khẽ rủa thầm!“Huân ơi cứu bọn tao, tí nữa anh đây còn phải lên giới thiệu ngành nữa” – hai thằng quỷ bên trong suốt từ sáng đến giờ vẫn bị nhốt, thấy anh đến chi viện thì mừng ra mặt mà đập cửa ầm ầm“Bớt kêu chút đi, tao cũng không khá hơn đâu!” – anh vội rút điện thoại ra gọi cho thầy quản sinh cũng đồng thời ngó qua đồng hồ đeo tay – “Chết tiệt, còn 5 phút nữa”“Huân ơi…cứu bọn tao” – trong phòng, hai đàn anh của ngành “Thống kê kinh tế” và “Toán kinh tế” vẫn mòn mỏi chờ đợi.
3 “Chè Lam à, đừng khóc nữa” – Hương ôm lấy vai cô, bàn tay mềm mại không quên lau đi những giọt nước mắt vẫn không ngại ngùng tuôn rơiNếu nói muốn xin lỗi anh, thì giờ chắc đã hết hi vọng.
4 Trong ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai, tất cả sinh viên đi trong khuôn viên học viện đều được chứng kiến cảnh một cô gái tóc đen dài ngang vai buông thõng, mái được cắt bằng khiến khuôn mặt của cô ấy thêm phần dễ thương, chiếc váy đồng phục xếp li màu xanh ca-rô đang cùng cô ấy bay nhảy trong làn gió nhẹ.
5 Chuyện gì đã xảy ra?Lam Anh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người đối diện mình. Cô không hiểu mình lúc này là như thế nào? Nhưng nhìn thấy Huân, nhìn thấy người cao hơn cô cả một cái đầu đang che đi ánh nắng phía trước mặt; nước mắt cứ tự động tuôn rơi.
6 “49. 86…thầy không thể cho lên được sao?”“Tôi đã rất cố gắng rồi!”“Thế còn điểm trình bày sạch đẹp, điểm chèn thêm ý mới vào bài thì sao?”“Huân à, người này có liên quan gì đến em mà để em phải chạy trái chuyên ngành như thế? Lần đầu tiên tôi thấy em vì người khác đi xin xỏ bỏ không thế này đấy”“…”Họng cứng ngắc chẳng nói được gì! Không phải vì ai đó làm bài đến 0.
7 Giọng nói bình ổn, hơi thở đều đặn, tất cả diễn ra quá đỗi bình thường như khi anh bảo cô đội mũ bảo hiểm lên. Không biết anh cảm thấy thế nào nhưng đối với cô thì sự việc này còn hồi hộp bóp nghẽn tim mạch hơn cả khi đợi điểm tổng kết cuối kỳ.
8 “Mẹ nói cái gì cơ?”“…”“Mẹ, chuyện đó đùa không vui chút nào”“…”“Mẹ…”Có vẻ cuộc nói chuyện không mấy vui với mẹ làm Lam Anh cũng bực bội theo. Đáp mạnh điện thoại xuống giường, Lam Anh ật ngửa vùi mặt vào gối mà thở phì phò.
9 “Này, này” – Hương nhíu mày huých vào người Lam Anh mấy cái. Giật mình vì bị gọi dậy khỏi mộng tưởng, Lam Anh quay sang nhìn nguyên nhân của mấy cái huých mạnh bạo thì đập vào mặt cô là khuôn mặt tròn ủng phóng đại của Hương.
10 “Lam Anh, đừng lo lắng”Kỳ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang đan chặt vào nhau của Lam Anh, đôi mắt anh cũng nhíu lại theo từng vết hằn nơi đuôi mắt của cô.
11 Nói nghe có vẻ khó tin nhưng cô đã đi làm dâu được năm năm, giờ Lam Anh không còn là cô nhóc ngờ nghệch 19 tuổi ngày nào mà đã trổ mã thành quý cô 24 xinh đẹp.
12 “Huân, Huân, Huân. . . ” - tiếng gọi oang oang của Đăng từ xa xuyên thủng cả bức tường cách âm đẳng cấp của chi nhánh Pinko 1 mà truyền đến thẳng tai anh trong phòng họp.
13 Bác sĩ nói vết thương của cô ấy quá nặng, nếu tỉnh dậy được đã là may mắn lớn lao…Tất cả đều chờ đợi vào phép màu…Một thứ phép màu không có thật nhưng lại là nơi gửi gắm chút niềm tin cuối cùng…“Cháu nghỉ chút đi, chẳng phải sáng còn phải đi làm sớm sao?” – bà Lan khẽ lay người Huân khi thấy anh ngủ gục bên giường bệnh của Lam Anh.