Mông Văn thầm nghĩ, làm được điều đó quả thực giống như người sinói mộng. Nếu làmột tập đoàn viễn thông thì còn cóchút khả năng. Lâm Vân nói chuyện quả thực khoác lác quá mức. Cho dù cótài chính khổng lồ đichăng nữa, nhưng aidám đảm bảo toàn bộ mọi người sẽ dùng hệ thống của ngươi?
Huống hồ Lâm Vân còn nói thư từ của cả thế giới đều phải thông quatập đoàn Vân Môn, đây quả thực làđiên rồi.
- Emcứ dựa theo lời anh màlàm đi.
Lâm Vân thấy bộ dạng khó tincủa Mông Văn, cười nhạt một tiếng. Biểu lộ vôcùng tự tin vàchắc chắn.
Mông Văn nhìn Lâm Vân, cũng không khuyên bảo cái gì. Dùsao, tiền làtiền của hắn. Hắn muốn làm như thế nào thì làm. Đành phải nói:
-Vâng, hiện tại tài chính của công tyrất đủ. Emsẽ lập tức phân phó chocấp dưới. Mà cócần giữ bímật về việc thu muatài liệu haykhông?
-Không cần đâu, cho dùbọn chúng biết chúng ta thu muatài liệu gì, thì chỉ có anhmới biết dùng. Những người khác sẽ không biết cách sản xuất.
Lâm Vân rất tự tinnói.
-Vậy thì tốt.
Mông Văn nói xong, định rời đi.
-Mông Văn, emchờ một chút. Hiện tại anh cónửa cây dược thảo, anhsẽ giúp emxóa bỏ vết sẹo trên mặt.
Trong lòng Lâm Vân thì nói, nửa cây Địa Lanđã dùng qua, nếu không dùng nốt thì sẽ mất đihiệu lực.
-Vâng, cảm ơnanh.
Mông Văn vốn không muốn chữa trị. Congái làm đẹp vìngười mình yêu, nhưng mình làm đẹp cho aixem? Huống hồ, Lâm Vân cóthể xóa bỏ toàn bộ vết sẹo trên mình sao? Lưu lại một vết sẹo mờ, còn không bằng cứ để như vậy.
Chỉ làngười khác luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Mặc dùmình không quan tâm, nhưng dù saocũng làtổng giám đốc của một công ty.Hình ảnh như vậy cũng không tốt chocông tylắm. MàMỹ Nađã nói VũTích cũng từng cósẹo trên mặt như mình. Nhờ Lâm Vân màkhuôn mặt của côấy đã trở lại như bình thường.
Tuy Mông Văn không quá tintưởng, nhưng lại cảm thấy Mỹ Nakhông cần phải lừa gạt nàng.
Thấy Mông Văn đồng ý,Lâm Vân gật đầu, bảo nàng nằm xuống giường. Lấy kimchâm, đâm vào huyệt ngủ của nàng. Sauđó lấy ranửa cây Địa Lan, giống như trị liệu cho VũTích lần trước. Giúp nàng xóa đitoàn bộ vết sẹo đã đóng vẩy trên mặt. Rồi dùng Địa Lan vàchân khí khôi phục lại dung mạo chonàng.
Hiện tại tuvị của Lâm Vân đã là haisao, nên việc chữa trị nhanh hơn rất nhiều. Làm xong mọi việc, Lâm Vân mới rút kimchâm ởhuyệt ngủ ra.
-Đã xong rồi à?
Mông Văn thấy Lâm Vân đứng ởbên giường, mặt đỏ lên nói. Nàng cảm giác tưthế này của mình cóchút bất lịch sử.
- Anhđã xóa bỏ vết sẹo trên mặt emrồi đó. Tínữa emcũng uống một viên Dưỡng Nhan Hoàn, rồi đi radùng cơm luôn. Anh ởbên ngoài chờ em.
Lâm Vân nói xong, cười một tiếng, rồi xoay người đi rangoài.
Mông Văn sờ sờ khuôn mặt của mình, không còn sờ tới vết sẹo nữa. Mặc dùnàng không quan tâm dung mạo của mình, nhưng trong lòng vẫn rất kích động. Vội vàng đitới trước một cái gương, trong gương làmột khuôn mặt không hề tívết, cũng không thấy một dấu vết đã từng bị thương ởmặt.
Bàn taycủa Mông Văn bắt đầu runrẩy. Trên đời lại có ythuật như vậy sao? Quả thực làphép thuật của thần tiên.
Lúc Lâm Vân xuống tầng VũTích, mẹ vợ và bàngoại đều ởđó. Lâm Vân vội vàng đitới gọi một tiếng nãi nãi. Kỳ thực bàngoại của VũTích vẫn chưa tới bảy mươi tuổi. Hiện tại lại uống một viên Dưỡng sinh hoàn, tinh thần càng rất tốt, không cóchút già cả nào. Bà tatrông thấy Lâm Vân đixuống, rất là caohứng. Càng nhìn cháu rể càng thấy hài lòng.
Lâm Vân thấy conmắt của VũTích vẫn còn đỏ, biết bangười đang nói chuyện trước kia, vội vàng nói:
-Nãi nãi vàmọi người đidùng cơm thôi.
Hàn VũTích đứng lên, nắm chặt taycánh taycủa Lâm Vân. Nếu không phải cónhiều người ởđây, nàng đã nhào vào ngực của Lâm Vân rồi. Lâm Vân biết tâm tình của nàng, vỗ vỗ lưng nàng nói:
-Chuyện đã quathì cho nó quađi. Chúng tacòn cả tương laiphía trước.
-Vâng.
Thanh âmcủa Hàn VũTích rất nhẹ, nhưng tràn đầy yêu thương. Mọi người ởđây đều nghe thấy rất rõràng. Vài trưởng bối đều âmthầm vuimừng.
-Chị Văn đâu anhtrai?
Hôm nayLâm Hinh vàmẫu thân nấu một bàn thức ăn. Tuyhiện tại Lâm Hinh vàmẫu thân rất cótiền, nhưng haingười không thuê bảo mẫu gìcả. Chỉ cómột người quét dọn vệ sinh vào mỗi tuần. Còn đâu thì đều tự mình làm.
-Chị tới rồi đây.
Nghe thấy Lâm Hinh gọi mình, Mông Văn liền đixuống tầng.
-Chị Văn, mặt chị không còn sẹo nữa kìa? Chị thật làxinh đẹp.
Lâm Hinh thấy trên mặt của Mông Văn đã không còn vết sẹo nào, liền biết anhtrai đã giúp chị ấy trị liệu tốt.
- LàLâm Vân giúp chị. Màmuốn nói xinh đẹp, thì emphải nói tới VũTích mới đúng.
Khuôn mặt của Mông Văn đã khôi phục lại vẻ túlệ, nên tâm tình rất tốt.
-Chị vàchị dâu đều xinh đẹp, đều đẹp hơn em. Anhtrai, lúc nào đó anhcũng giúp emnhé.
Lâm Hinh tiến lên, đung đưa cánh taycủa Lâm Vân.
-Lâm Hinh, emđã rất đẹp rồi, không cần phải anhtrai emtrị liệu đâu.
Hàn VũTích vội vàng nói ra.Nàng biết lúc Lâm Vân giúp mình trị liệu đã rất vất vả. Màkhuôn mặt của Lâm Hinh vốn đã bóng loáng, đâu cần phải Lâm Vân giúp con bétrị liệu.
Lâm Vân biết ýcủa Hàn VũTích, nhưng Lâm Hinh lại không biết. Tuyvậy nàng cũng không đòi hỏi thêm, vội vàng buông tay ra.Mọi người vừa ngồi xuống bàn ăncơm, Lâm Vân liền gãi gãi vào taycủa của VũTích. Hàn VũTích biết ýcủa Lâm Vân, nhìn Lâm Vân, xemhắn muốn nói gì, thì Lâm Hinh lại lên tiếng cắt đứt.
- Anhtrai, chị dâu, đừng bímật ân áinhư thế nữa, mau ăncơm thôi, emđói chết rồi nè.
Lâm Hinh còn chưa dứt lời đã bị Hà Anhđánh một cái.
- Con béchết tiệt, không biết lớn nhỏ gìcả.
Một bữa cơm này ănrất vuivẻ vàấm cúng. Sau khicơm nước xong, Mông Văn cáo từ trở về nhà. Lâm Hinh và VũTích thuthập bát đũa. HàAnh, Ninh Nhụy và bàngoại VũTích thì ngồi nói chuyện phiếm. Bangười đều rất hài lòng với concháu của mình.
- VũTích, chúng ta đilên tầng trước đi.
Lâm Vân dắt tay VũTích lên tầng. Vài vị trưởng bối nhìn nhau cười, trong đầu đang suynghĩ không biết khinào thì cóthể ômcháu.
-Lão công, cảm ơnanh, cảm ơn anhđã giúp emtìm lại mẹ và bàngoại, em…
-Đã biết anh làlão công của emrồi, còn cảm ơnlàm gì. Đưa taycủa emđây, để anh xem em tuluyện như thế nào rồi?
Lâm Vân nói xong, nắm lấy cổ taycủa Hàn VũTích.
- A, emđã luyện tới Luyện Khí một tầng điên phong, sắp lên tầng thứ hairồi? Không biết linh căn của em làlinh căn gìvậy? Sao có tuluyện thần tốc như thế?
Tốc độ tuluyện của Hàn VũTích khiến Lâm Vân rất làkinh ngạc.
- Emchỉ muốn tuluyện nhanh tới Trúc Cơ, như vậy chúng ta cóthể…
Trong lòng của Hàn VũTích cóchút xinlỗi Lâm Vân. Tuy haingười đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng nàng không thể làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
-Thời gian chúng tabên nhau còn dài mà, emkhông cần phải lolắng điều này đâu. Với tưchất của em,chưa tới năm năm là cóthể Trúc Cơ.
-Cái gì? Cần lâu như vậy sao? Emđã nói với bàngoại rằng năm sauthì có…
Hàn VũTích nói tới đây, cóchút ngượng ngùng dừng lại. Suýt nữa thì nói ước định của mình và bàngoại.
Nghe Hàn VũTích nói như vậy, Lâm Vân rất làyêu thương kéo taynàng, nói:
- Tưchất của em vôcùng tốt. Cólẽ nếu gặp cơduyên thì hainăm Trúc Cơcũng không phải làkhông cókhả năng. Chỉ cần chúng tacùng nhau nỗ lực làđược.
Lâm Vân biết, nếu không gặp kỳ ngộ gì, thì trong vòng hainăm không thể Trúc Cơđược. Màđã làkỳ ngộ thì chỉ cóthể ngộ chứ không thể cầu. Chẳng hạn như việc Lâm Vân kiếm được nhiều linh thạch vàpháp khí làchỉ dokỳ ngộ. Tuynhiên, cái bộ ‘Cơ sở về đạn trận’ kiakhông biết cóthể giúp hắn điều chế một số đan dược tăng quá trinh tuluyện cho VũTích không?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân quyết định nghiên cứu cái thẻ ngọc kiaxem. Đợi choHàn VũTích luyện tới Luyện Khí tầng thức haithì sẽ dạy nàng Tiên Thủy Quyết. Như vậy khả năng tuluyện của nàng cóthể sẽ nhanh hơn. Giống như mình vậy, sau khi tuluyện xong Tiên Thủy Quyết, thì tốc độ tuluyện tăng lên rất nhiều.
- VũTích, anhtới chỗ của Tam gia giađây, em ởnhà tuluyện đi. Anhsẽ đinhanh thôi.
Lâm Vân nói xong, xuống tầng chào mọi người rồi đitới đại viện của Lâm gia. Hắn không biết lão giatử cóviệc gìquan trọng màcần gặp mình.
Lâm Vân vừa đitới đại viện của Lâm gia, thì đã thấy DưDụ chờ ởđó. DưDụ trông thấy Lâm Vân tới, rất caohứng chạy tới nói:
Lâm Vân chào hỏi quaDự Dụ rồi đitheo ytới thẳng phòng sách của lão giatử. Trong lòng còn đang suynghĩ, cái tay DưDụ này cóchút cổ hủ. Thời hiện đại rồi còn gọi thiếu gianày thiếu gianọ. Chắc là y đitheo lão giatử lâu năm như vậy, ítnhiều cũng nhiễm thói quen của người già.