-Viên đá đó làchúng tôi lấy được từ một dukhách từ nửa năm trước. Người dukhách này đồng ýđưa một trăm triệu đô lađể chuộc lại viên đá từ trong taycủa chúng tôi. Chúng tôi thấy ychịu chơi như vậy liền biết viên đá này không bình thường, nên mới giữ nói lại.
Tên râu quai nói tranh thủ trả lời. Lâm Vân gật đầu, biết haingười này cũng không rõviên đá cótác dùng gì, chỉ hỏi cái khác:
-Các ngươi muốn điều khiển contàu đitới nơi nào? Còn baolâu thì mới tới địa điểm muốn đi?
Tên râu quai nón không dám giấu diếm, vội vàng nói:
-Chúng tôi muốn lái thuyền tới đảo Ohio ở NamThái Bình Dương. Chúng tasẽ tạm đỗ thuyền ởchỗ đó.. Hiện tại chúng tacòn phải đi quađảo Baker, quần đảo Mather, đảo Polynesia. Rồi sauđó theo Thái Bình Dương đi quađảo Guam, tiến vào hải vực Philippines. Bất quá, khi đitới Philippines, chúng ta có hai conđường. Một đường tới cửa biển NamHải hoặc làcập bến Hồng Kong. Hoặc cũng cóthể cập bờ ởPhúc Châu thuộc Đông Hải.
- Tuynhiên, vôluận làcập bờ ởnơi nào, nhưng khichúng ta đivào khuvực biển trong đất liền, sẽ bị chặn đường. Thậm chí đitới gần đảo Guam cũng cókhả năng gặp phải đội bảo vệ biển của nước Mĩ. Dùvậy chúng ta cóthể tận lực rời đinhững khuvực bảo vệ đó
Tên râu quai nón nói xong, cẩn thận nhìn Lâm Vân. Thấy Lâm Vân không nói lời nào, vội vàng bổ sung:
-Dựa vào tốc độ hiện tại của chúng ta,phỏng chừng phải mất haimươi lăm, haimươi sáu ngày mới cóthể đến nơi cần đến.
-Bến tàu nào làgần nhất?
Lâm Vân thấy tên râu quai nón này rất rành đường biển, nên lần nữa hỏi:
-Bến tàu gần nhất phỏng chừng chính làbến tàu Phúc Châu. Tuynhiên khichúng ta đivào khuvực biển trong đất liền…
Lời của tên râu quai nón còn chưa hết, đã bị Lâm Vân cắt đứt.
-Không cần phải nói nhảm và lolắng, haingươi chỉ cần để ýlái thuyền làđược. Nếu cóthể đúng ngày quyđịnh tới nơi, tasẽ tha chocác ngươi. Còn không làm được, thì chuẩn bị tinh thần bị cá ănđi.
Lâm Vân nói xong vứt mấy hộp đồ ăn cho haingười, về phần haingười này nghỉ ngơi như thế nào, thì làchuyện của bọn chúng.
Lâm Vân đứng ởmũi tàu, nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, trong lòng nói, không ngờ chỉ mấy tháng màmình đã điđược xanhư vậy. Không biết thông đạo dưới chân núi kia làthông đạo gì? Chẳng lẽ nơi đó không cóngười xuất hiện?
…..
Bởi vìlần trước mấy người đứng đầu của các công tythuốc bị quỷ dị chết đi. Tăng thêm việc tập đoàn Vân Môn đã xây dựng xong tòa nhà Vân Môn, khiến việc antoàn của công tytăng lên mấy chục lần. Thậm chí việc kiểm trangười ravào đều đổi thành kiểm travân tay vàtròng mắt. Cả toàn nhà cógần sáu mươi người bảo vệ. Cóthể nói, hệ thống antoàn của tập đoàn Vân Môn đã không cócông tynào cóthể sosánh.
Trịnh Quân và ChuTuần tới đây được một tháng, DuThiết của Long Ảnh cũng đitới Yên Kinh. Yvốn làđặc công tinh anhcủa quân khuVân Bắc, yliều mạng vào Long Ảnh, vìmuốn học một ítbản lĩnh từ huấn luyện viên Lâm.
Mà càng tiếp xúc với huấn luyện viên Lâm, ycàng biết những điều mình học trước đây chỉ như muối bỏ biển màthôi. Huấn luyện viên Lâm đã trở thành vị thần không gì làkhông làm được trong lòng DuThiết. Lần trước ycũng muốn đicùng haingười Trịnh Quân, nhưng doThái Giang sợ đinhiều người quá, lãnh đạo sẽ không đồng ý. Chonên phải chờ tới khibổ sung thêm đủ người thì mới đồng ý DuThiết rời đi.
Hiện tại hội liên hiệp đặc công quốc tế còn chưa triệu tập đội viên. Tuytổng bộ của hội liên hiệp đã làm xong từ lâu, nhưng còn một vài thiết bị dụng cụ còn chưa lắp đắt hoàn chỉnh. Hai làcòn đang thương lượng bầu rachủ tịch vàngười lãnh đạo của hội liên hiệp. Liên Hợp Quốc vốn định để chohuấn luyện viên Lâm Vân của đội Long Ảnh đảm nhiệm chức vị chỉ huynày. Đại đasố các quốc giacũng quăng phiếu tán thành. Kể cả nước Mĩtrong đó. Bởi vì cho dùbọn họ muốn phản đối nhưng cũng không có lý do gìphản đối.
Nhưng ởthời điểm mấu chốt lại không tìm thấy tung tích của Lâm Vân. Vìvậy chuyện bầu rangười chỉ huyphải bị gác xuống. Tuyrất nhiều quốc giađề nghị để chođội trưởng của Long Ảnh tạm thời đảm nhiệm chức vụ. Nhưng mấy quốc giakhông cóquan hệ tốt với Hoaquốc lại đưa ra ýkiến phản đối.
Cứ như vậy, sự tình kéo tới tân bây giờ. Các đội đặc công của quốc giathì vẫn tiếp tục tập luyện ởtrụ sở huấn luyện của quốc giamình. Còn trụ sử hội liên hiệp thì cứ để trống đấy. Nhưng vấn đề này chậm nhất làtới cuối năm nayphải giải quyết. Bởi vìcuối năm làthời hạn cuối cùng để đưa rathông báo chotoàn bộ dưluận. Thái Giang cũng muốn trước khicuối năm để cho DuThiết vàVương Vĩrời điLong Ảnh. Bằng không tới đó lúc đó, hội liên hiếp xếp vào biên chế màkhông thấy mặt thì cũng không tốt lắm.
Sau khi DuThiết đitới Yên Kinh, lực lượng bảo vệ của tập đoàn Vân Môn tăng thêm rất nhiều. Hiện tại bốn người LamCực chia là haiban. Banngày là do LamCực vàTrịnh Quân, banđêm là do DuThiết và ChuTuần bảo vệ.
Bởi vìcông tyđã tung các sản phẩm điện tử rathị trường nên việc bảo antăng mạnh lên không biết baonhiêu lần .Huống hồ mỗi lúc trời tối, bảo vệ vẫn cóhơn bamươi người, và quyđịnh không được aitới tầng tám. Ngoại trừ bốn người bảo vệ. Còn lại các bảo vệ khác chỉ được tuần tracác tầng dưới. Chương Hoa, Tiền Phẩm, Hoàng Vệ Đông vàSong Hàchính làbốn người duynhất cóquyền đivào tầng thứ tám. Bởi vìbốn người này cũng xuất thân từ quân đội. Thân thủ càng làđứng đầu trong đám bảo vệ. Chonên bốn người này cónhiệm vụ đitheo DuThiết và ChuTuần bảo vệ vào banđêm.
Tuy nhiên, tập đoàn Vân Môn dichuyển đến trụ sở mới đã được một tháng, còn chưa xảy ramột vụ trộm cắp nào. Nhưng để đề phòng bất trắc, sáu người vẫn phải thường xuyên cảnh giác xung quanh tòa nhà.
- ChuTuần, huấn luyện viên Lâm đi rangoài lâu như vậy còn chưa thấy trở về, cậu nghĩ huấn luyện viên Lâm đã đidâu rồi?
DuThiết đã tới đây một tháng, cũng biết Lâm Vân rời đicông tyđược gần hainăm rồi. Tuy ybiết với bản lĩnh của huấn luyện viên Lâm chắc sẽ không xảy rachuyện gìngoài ýmuốn. Nhưng thời gian đã lâu như vậy, còn không cóbất kỳ tintức gì, trong lòng vẫn cóchút sốt ruột.
Huống hồ công tycủa huấn luyện viên Lâm đã lớn như vậy, nghe nói nửa năm saucòn tung rasản phẩm mới.
-Mình nghĩ chắc anhấy đitìm vợ, hoặc là đitới một nơi đặc thù nào đó. Giống như khurừng Vạn Côn lần trước hay làtrong rừng rậm Amazon. Mình cảm thấy huấn luyện viên Lâm đang ởnhững nơi như vậy để luyện công, hoặc tìm vật gìđó. Tuynhiên, nghe nói huấn luyện viên Lâm rất yêu vợ, cũng không bài trừ khả năng anhấy đitìm vợ của anhấy. Mẹ và emgái của huấn luyện viên Lâm đều làm việc ởcông ty. Chonên nếu huấn luyện viên Lâm trở về thì anhấy nhất định sẽ trở về đây trước.
Chu Tuần sùng bái Lâm Vân tuyệt đối không kém DuThiết. Thậm chí còn mang theo sự cảm kích vìLâm Vân đã từng cứu mạng mình.
DuThiết gật đầu. Còn chưa nói thêm thì bỗng nghe thấy tiếng vang từ mấy bảo vệ gác cổng. Quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Vệ Đông chạy tới. DuThiết đoán tiến vừa nãy làtiếng mở cửa khiấn dấu vân tay, nên không để ý.Đang chuẩn bị hỏi thăm các bảo vệ khác, thì đột nhiên ycảm thấy không đúng. Ánh mắt của Hoàng Vệ Đông rất kỳ quái, không cóchút tinh thần gìcả.
Nhiều năm kinh nghiệm sống trong bộ đội đặc công, DuThiệt lập tức đẩy ChuTuần sang một bên. Còn mình chưa kịp nétránh thì tiếng súng đã nổ. Một viên đạn nhanh chóng xuyên quangực của DuThiết. DuThiết lập tức rút rachủy thủ, quay lại ném. Chủy thủ vừa vặn đâm trúng cổ họng một tên đứng đằng sauHoàng Vệ Đông. Lúc DuThiết ngã xuống mặt đất, thì tên đằng sau kiacũng ngã theo Hoàng Vệ Đông.