1 Tháng sáu, thành phố Hương Cảng(1) lại bắt đầu lễ bế mạc trao bằng tốt nghiệp. Phương Y là sinh viên thuộc khoá Trung văn, cùng rất nhiều bạn học đang tìm kiếm một công việc ổn định.
2 Nhận được công việc ở văn phòng luật sư Tế An khiến Phương Y giảm bớt áp lực, trên đường về nhà cô rất vui mừng, dung mạo cũng góp phần cho chuyện xin việc hiệu quả, mỗi khi cô đi trên đường đều có người ngoái đầu lại nhìn cô, nhiều năm nay cô đã quen rồi, sau đó cô lặng lẽ lấy ra mắt kính và khẩu trang từ trong ba lô che mặt lại, chọn nơi ít người để di chuyển về nhà.
3 Đây quả thật là một chuyện khó khăn, ngày đầu tiên đi làm Phương Y đã gặp phải chuyện này, cô không biết mình nên vui hay buồn.
Hà Tình vừa mới nói với cô, vị trí phía Bắc là dành cho cấp cao hơn, cô ngồi ở đây, theo lý thuyết là chuyện tốt.
4 Cuối tháng sáu, Phương Y đón tàu điện ngầm đi đến công ty. Trời lúc này u ám bất thường, có thể sẽ mưa to. Cô theo bản năng mở ba lô, may mắn bên trong có ô.
5 Lúc Chu Lạc Sâm trở lại làm việc là gần tan tầm, bà lão không về cùng anh, các đồng nghiệp lịch sự cúi đầu chào anh, một phút sau, điện thoại trên bàn của Phương Y vang lên.
6 Trời mưa cả đêm, sấm sét vang lên ầm ĩ, sau nửa đêm Phương Y mới miễn cưỡng đi ngủ.
Ngày hôm sau trời đã tạnh mưa, mặc dù vẫn còn âm u nhưng trời hôm nay rất đẹp.
7 Con trai của bà Tân vẫn chưa trở về, vợ anh ta sau khi rửa mặt liền thay quần áo, chị ta đi đến phòng khách, khoanh tay ôm ngực trào phúng liếc mẹ chồng mình.
8 Anh ta quan sát Phương Y một hồi mới chậm rãi nói: “Em còn giận sao?”
Phương Y nhìn anh ta, cất giọng: “Không có, không dám. ”
Hình Tứ nghe vậy thì nở nụ cười, nâng tay về phía ghế dựa, nói: “Ngồi đi.
9 Nhà hàng cách văn phòng luật hơi xa, nơi này là trung tâm giải trí lớn nhất thành phố, xe hơi liên tục đỗ vào bãi. Phương Y từ trên xe Hà Tình bước xuống, vuốt vuốt tóc, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Tư, Doãn Triết Ngạn và Chu Lạc Sâm, ba người bọn họ nói nói cười cười.
10 Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y xấu hổ, anh không nghĩ cô lại khó xử, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, giọng nói giải vây: “Ra ngoài thôi. ” Dứt lời, anh bước ra trước một bước.
11 Đêm nay Phương Y trằn trọc mãi, thật lâu sau cô mới chợp mắt được, sáng sớm thức dậy tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Phương Y rửa mặt đánh răng đi làm, đến công ty thì nghe tin phát lương.
12 Phương Y cầm khăn lụa đứng ở trước cửa phòng của Chu Lạc Sâm, phát hiện không ít đồng nghiệp đang lặng lẽ quan sát cô, cô vội vã cầm khăn lụa bỏ vào hộp quà giấu ở sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trở về chỗ ngồi.
13 Ngày hôm sau, Phương Y đứng chờ ở dưới công ty.
Cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ sau một chiếc xe hơi màu đen. Chu Lạc Sâm đang ngồi trong xe.
14 Sau khi trở về khách sạn Phương Y và Trần Quân Du vào phòng nghỉ ngơi, chờ Hình Tứ giải quyết xong mọi chuyện, quyết định bước tiếp theo.
Phương Y mở máy vi tính ở trong khách sạn, kiểm tra hộp thư không ngờ nhận được thông báo từ Ôn Na.
15 Chu Lạc Sâm và Hình Tứ là hai luật sư nổi tiếng, làm chung công ty bây giờ lại đụng độ, người thua kiện chẳng khác nào trở thành trò hề.
Vấn đề này cứ xuất hiện quanh quẩn trong đầu Phương Y, ngoài ra giữa trưa hôm nay cô còn nhận được hung tin từ mẹ.
16 Yêu cầu của Chu Lạc Sâm khiến cho Phương Y do dự, lúc này di động lại vang lên, cô tắt máy.
Nhìn thấy hành động này của cô thì gương mặt anh cũng không thay đổi, liếc trái liếc phải một cái, nói: “Đi theo anh.
17 Chu Lạc Sâm nói: “Đêm nay hãy ngủ tạm nhà anh”, những lời này khiến cho Phương Y nhớ tới sự cảnh báo của Hình Tứ.
Phương Y cảm thấy có điều gì đó không chân thực, nhất là sắc thái cảm xúc hiện tại.
18 Một đêm yên tĩnh trôi qua, Phương Y mơ mơ màng màng đưa tay tìm kiếm di động, nhìn thời gian, còn chưa đến tám giờ, thời gian làm việc là chín giờ, từ nhà luật sư Chu đến công ty rất gần, chắc là anh vẫn đang ngủ.
19 Đồ ăn nóng hay nguội không quan trọng. Hình Tứ nói vậy là muốn để Phương Y vào phòng làm việc của mình hỏi chuyện.
Cô đưa lưng về phía Hình Tứ hâm nóng bữa sáng, động tác dè dặt cẩn trọng, tóc dài ngang vai, đôi chân thon dài, gương mặt xinh đẹp giống như một bức họa.
20 Anh mở miệng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, cô nói: “Không phải anh bảo em chờ sao?”
Chu Lạc Sâm thấp giọng: “Anh bảo em chờ thì em phải chờ sao?”
Phương Y phút chốc quay đầu, mái tóc dài vô tình quất thẳng vào mặt Chu Lạc Sâm, anh hơi híp mắt, thân người ngả về phía sau, nâng tay xoa mặt.