Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 219 (2): Quái Ngư

Chương trước: Chương 219 (1): Quái Ngư



Tốc độ của loại cánày nhanh như vậy, không biết cóthể cưỡi lên một conrồi phóng rangoài haykhông. Nếu cóthể được như vậy, thì mình không cần phải dùng nhiều khí lực để bơi rangoài nữa. Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước rất nhiều.

Lâm Vân đang suynghĩ tới đây, thì cómột conquái ngư laotới phía sau. Lâm Vân không chút dodự, liền tăng tốc tránh đirồi rơi xuống trên lưng của nó. Haichân hai taychì bám chặt concá, rồi không chế nólại.

Quả nhiên con cánày bị chấn kinh, lập tức giống như một mũi tên laovề phía trước. Thiếu chút nữa thì quăng Lâm Vân xuống. Tốc độ của nóđúng thật lànhanh. Còn nhanh gấp đôi sovới lúc trước hắn bơi. Lâm Vân mừng thầm trong lòng, như vậy thật làtốt. Chẳng cần phải tốn nhiều khí lực gì, lại còn miễn phí một công cụ để dichuyển. Chỉ cần dùng tayđiều khiển cho con cánày không quay đầu làđược. Con cánày thật không tệ, bơi trong nước rất nhanh. Chỉ dichuyển vài ngày, Lâm Vân đã cảm thấy bằng nửa tháng mình bơi.

Nhưng càng về sau con cánày càng chậm dần. Cóvẻ như nóđã mệt mỏi.

Nhưng càng về sau con cánày càng chậm dần. Cóvẻ như nóđã mệt mỏi. Tuynhiên, loại cánày trong nước sông còn rất nhiều, Lâm Vân lập tức thay đổi một conkhác. Cứ như vậy, Lâm Vân dùng quái ngư để dichuyển trong consông. Nhưng consông này giống như dài vôcùng vôtận vậy, đithêm một tháng rồi vẫn không thấy điểm cuối cùng ởđâu. Trong lòng Lâm Vân rất kinh dị. Không biết chiều dài của nó baonhiêu? Nếu cứ như vậy, chắc mình đithêm nửa năm cũng không rađược.

Lâm Vân rời đi conquái ngư, tới vách đá haibên bờ kiểm tralại. Thì phát hiện chỗ vách đã ởđây không cứng như chỗ trước. Nhưng hắn thử đục một lỗ, thì lại không biết nódày baonhiêu. Muốn tiếp tục đục lỗ xem cóthể đả thông rabên ngoài không. Nhưng vừa nghĩ tới, trong một thời gian ngắn chắc làkhông được. Như vậy mình sẽ làm trễ nãi thời gian đitới.

Nhưng nếu cứ ởtrong này màkhông biết năm tháng nào mới cóthể đi ra,Lâm Vân đoán mình chắc không kiên trì nổi. Tuvị của hắn nhiều nhất cóthể kiên trì trong nước thêm năm tháng. Nếu nhiều hơn nữa sẽ nguy hiểm tới tính mang. Hiện tại tính rađã được batháng rồi, hắn thật sự cóchút lolắng. Cuối cùng vẫn làquyết định tiếp tục đitiếp. Chí ít là cócông cụ vận chuyển, không phải tốn khí lực.

Ngồi trên quái ngư một thời gian, Lâm Vân cũng biết một chút vì saoloại cánày bơi nhanh như vậy. Nóhoàn toàn dựa vào cái đuôi rất khỏe. Khiến loại cánày trở thành vương giả trong dòng sông. Lâm Vân còn thậm chí nghĩ, nếu mình không có cáđể cưỡi, mình cóthể học kỹ xảo của loại cánày, tập trung đôi chân lại thành cái đuôi rồi phóng nhanh như nó.

Lâm Vân cưỡi quái ngư đã điđược bốn thang rồi màcòn chưa thấy códấu hiệu đi ra consông. Lâm Vân suynghĩ chẳng lẽ mình thực sự phải buồn chết trong này.

Cũng maytrải quamấy tháng dichuyển, Lâm Vân đã thích ứng với cái lạnh trên mặt sông. Bất quá nghĩ tới đây, Lâm Vân mới phát hiện, nước của dòng sông đã không còn lạnh thấu xương như trước. Hơn nữa đã lâu rồi hắn còn không trông thấy xuất hiện thêm loại quái ngư như vậy.

“Chẳng lẽ sắp đi rangoài rồi sao?”

Rốt cuộc đến khi con cáđang cưỡi này mệt mỏi không chịu nổi, Lâm Vân mới thả nóđi. Không có cácưỡi, dựa vào tốc độ của haichân, quả nhiên tốc độ bơi của hắn đã nhanh hơn nhiều. Thấy vậy, kỹ xảo vừa học được này cũng không tệ lắm.

Lại bơi thêm vài ngày, Lâm Vân kinh hỉ phát hiện dòng sông đã không còn lạnh như trước nữa. Màmình đi ra consông lúc nào cũng không biết. Hơn nữa nước ởxung quanh cóvẻ mặn mặn.

Nghĩ tới đây Lâm Vân lập tức hưng phấn tăng tốc độ. Quả nhiên càng đilên áplực của nước càng nhỏ, chỗ này hẳn là khuvực nước sâu. Mình có tuvị một saonên không để ý,nhưng nếu làngười bình thường, chỉ riêng áplực này cũng đã đủ đè chết người.

Dùng tốc độ nhanh như vậy của Lâm Vân, cũng phải quamột thời gian rất lâu mới trồi lên mặt nước.

Hít thật dài một hơi, đối với một người mấy tháng liền không hôhâp không khí, chỉ sử dụng hôhấp bên trong như Lâm Vân mànói, quả thực làmột loại hưởng thụ. Nhìn làn datrên người mình, dongâm nước trong thời gian quá lâu, đã trở nên trắng bệch.

Từ chỗ này nhìn sang, chỉ thấy làhải dương mênh mông bát ngát, không cóbất kỳ một conthuyền hayđảo nhỏ nào.

Lại làhải dương mênh mông, chẳng lẽ mình phải tiếp tục sống trong nước một thời gian nữa sao?

Hiện tại Lâm Vân thực sự cóchút sợ nước. Ngâm trong nước mấy tháng rồi, cho dùLâm Vân làngười tuluyện, cũng cảm thấy khó chịu nổi.

Tính toán phương hướng một lúc, Lâm Vân cắn răng một cái, quyết định lựa chọn một hướng rồi tăng tốc bơi đi. May làhọc được kỹ sảo bơi của loại quái ngư kia, nên tốc độ mới được cải thiện.

Cũng mayvận khí lần này của Lâm Vân không tệ. Chỉ mất có bangày làphát hiện ramột hòn đảo nhỏ. Đã quá chán ởtrong nước rồi, nhìn thấy cóđất liền, Lâm Vân đâu còn dodự liền, liền lập tức đilên đảo nhỏ. Lâm Vân đilên liền nằm xuống bờ cát, không muốn nhúc nhích. Đã hơn một năm, bị giam trong lồng thiết, lại ngâm trong nước nhiều tháng đến dacũng phải trắng bệch, cuối cùng mới lên được bờ.

Cho nên hắn muốn nằm ởđây một lúc không nhúc nhích. Haitiếng sau, Lâm Vân mới đứng lên. Thấy quần áocủa mình cũng bị nước ngâm tả tơi, không thành bộ dáng.

Lâm Vân thở dài, xem ramình cósố phải mặc áorách rồi. Cứ một khoảng thời gian lại phải ănmặc như kẻ lang thang. Cũng maynơi này làmột đảo hoang. Hiện tại tốt nhất là đitới một chỗ nào đó rửa sạch sẽ quần áo, rồi tắm rửa môt lát. Ngâm trong nước biển mặn bangày cũng cóchút khó chịu.

Nhìn lướt quahoang đảo, đây không phải làhòn đảo lớn, diện tích chỉ khoảng 3km2. Trên đào còn nhiều rừng cây vàbụi cỏ. Còn chưa đivào sâu thì Lâm Vân đã phát hiện ramột cái hồ nhỏ, nếm thử môt chút thì lànước ngọt.

Với tuvị hiện tại của Lâm Vân, không cần đi xemxét, cũng biết hòn đảo này không cóngười, màchỉ cómột mình hắn. Còn động vật, thì không biết là congì, nghe thanh âmthì cóvẻ nhàn nhã. Lâm Vân cởi hết quần áotrên người, rồi dùng nước hồ giặt sạch sẽ. Tuyhối hận mình không muathêm vài bộ để trong Tinh Giới, nhưng cũng maybộ quần áonày còn cóthể mặc được.

Làn davốn trắng bệch dobị ngâm nước quá lâu, sau haigiờ nghỉ ngơi, đã chậm rãi khôi phục bình thường. Lâm Vân mặc xong quần áo, vận chuyển tinh lực để hong khô. Chỉ làtóc hơi dài cái này cũng không thể làm gìđược. Đã hơn một năm không cắt tóc thì lochả thế. Hiện tại việc đầu tiên làmuốn xemtrên đảo này cócái gìkhông. Rồi làm tạm một chỗ ở, đợi thuyền đingang quađây thì gọi. Nhưng Lâm Vân lolắng nhất không phải điều này. Điều màhắn lolắng nất chính làcòn mấy tháng nữa làtới thời điểm cuộc ước hẹn với VũTích rồi. Nếu lúc đó màmình không xuất hiện, vậy thì thảm.

Nếu không phải vìchuyện này, sống trên đảo vài năm Lâm Vân cũng không sốt ruột. Nơi này sovới cái lồng sắt ởdưới chân núi Tây Lương còn tốt hơn không biết baonhiêu lần. Chính là vìnhớ VũTích, màkhiến Lâm Vân như ngồi bàn chông. Màhắn cũng không biết hôm naychính xác làngày baonhiêu.

Tạm thời buông lỏng tâm tình, Lâm Vân đi xemxét hòn đảo này một phen. Không ngờ nơi này córất nhiều hoaquả vôdanh. Một vài con gàrừng vàvài loài chim nhìn thấy Lâm Vân cũng không sợ hãi. Đoán chừng nơi này rất ítngười tới. Một ngọn núi khá lớn mọc ởbiên giới hòn đảo. Lâm Vân thấy hòn đảo này quả thực quá nhỏ, chắc chỉ cóthể đào một cái động trên núi rồi ởtạm. Sớm biết như vậy thì mình đã không vứt bỏ cái lều ở khurừng rậm Amazon rồi. Tuynhiên ởtrong núi chắc cũng antoàn hơn một chút.

Với vách núi bình thường này, Lâm Vân chỉ cần một cây gỗ cứng, rồi dùng haitiếng đồng hồ làđào xong một cái hang rộng khoảng 10m2, đủ để ởtrong đó. Sau khidọn sạch sẽ bên trong, Lâm Vân lại lấy ítcỏ khô trải lên, lấy vài thứ lót bụng rồi chuẩn bị ngủ một giấc. Một mực tuluyện vàchạy nước rút, cơhồ hắn còn chưa cómột lần nghỉ ngơi thoải mái. Hiện tại Lâm Vân chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi. Hắn muốn dành riêng vài ngày chỉ để nghỉ ngơi. Vìvậy vừa mới nằm xuống bãi cỏ, Lâm Vân liền đivào giấc ngủ.

….

Liễu Nhược Sương hiện tại rất phiền não. Không phải vìDưỡng Tâm Hoàn không bán được mà là vìbán quá chạy màphiền não. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, công tydược nghiệp Liễu thị đã trở thành một trong những công tythuốc đứng đầu cả nước.

Dưỡng Tâm Hoàn bán chạy, công tydược nghiệp Liễu thị nhanh chóng trở thành một công tykhổng lồ, các khoản lợi nhuận liên tục kéo tới. Nhưng chính vìvậy mànàng dần bị cắt bỏ quyền lực. Vài người anhtrai vàchú bác đều muốn tranh dành công ty.Còn Liễu Nhược Sương thì đang có xuthế bị mất địa vị hiện tại.

Kỳ thực cho dùbị mất quyền lực, nàng cũng không cảm thấy cái gì. Mục tiêu của đời nàng không phải làlàm chủ công ty vàkiếm tiền, mà làmuốn nghiên cứu racác loại dược phẩm mới. Nàng đã quyết định thời gian hainăm đến hạn thì sẽ giao Dưỡng Tâm Hoàn chotập đoàn Vân Môn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 220: Vân Tích

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Xúc Tác Hoàn Hảo

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 31



Đặc Quyền Của Giáo Sư

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21