Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 220: Vân Tích

Chương trước: Chương 219 (2): Quái Ngư



Nhưng nếu cứ bị tước quyền lực như vậy, nàng sẽ không còn quyền gìđưa ranhững quyết định quan trọng như thế. Hiện tại Dưỡng Tâm Hoàn của công tydược nghiệp Liễu thị bán chạy như vậy, nàng muốn trả lại độc quyền Dưỡng Tâm Hoàn chongười ta,trừ khitrở mặt với toàn bộ người trong giađình. Thậm chí còn cóthể bị chính giađình mình kiện cáo.

Cho dùLiễu Nhược Sương làngười ngạo khí, nhưng nàng cũng không muốn gây mâu thuẫn với giađình mình. Đây làđiều màLiễu Nhược Sương tuyệt đối không muốn làm. Tuyđã kýkết văn bản hiệp nghị với tập đoàn Vân Môn, nhưng ởsâu trong nội tâm của Liễu Nhược Sương đã quyết định hainăm sautrả lại Dưỡng Tâm Hoàn chobọn họ.

Lúc trước đikhắp nơi vaytiền để đầu tưsản xuất, thì không thấy vài người anhtrai vàchú bác tới giúp đỡ. Hiện tại công tykiếm ratiền, bọn họ lại không biết từ đâu chui ra.Thật không hiểu gia gianghĩ như thế nào màđồng ý anbài bọn họ vào trong đó. Chắc làbọn họ đã nói gìđó với giagia. Công tydược nghiệp Liễu thị vốn là domình làm chủ, nhưng lúc trước chỉ làmột công tynhỏ, còn tùy thời bị phá sản. Chỉ làkhông nghĩ tới lợi nhuận của Dưỡng Tâm Hoàn lớn như vật. Thậm chí còn vượt quakhả năng khống chế của nàng.

Công tydược nghiệp Liễu thị chẳng những thành công tydanh tiếng trong nước, không hề kém cạnh công ty ydược của tập đoàn Vân Môn. Ởtrên thế giới, công tycũng khá lànổi danh. MàLiễu Nhược Sương, người sáng chế raDưỡng Tâm Hoàn, lập tức được nước Mĩmời tham giamột cuộc hội nghị yhọc thế giới. Nơi cónhiều các bác sĩ haygiáo sưtrong ngành nổi tiếng bậc nhất. Màloại thuốc Dưỡng Tâm Hoàn còn được đề danh trong năm mươi loại thuốc cóhiệu quả tốt nhất.

Vì tâm tình không tốt, không biết xử lýviệc của công tynhư thế nào, nên Liễu Nhược Sương quyết định dứt khoát tham giahội nghị yhọc quốc tế lần này. Một làmuốn gặp mặt vàhọc hỏi các chuyên gianổi tiếng kia, hai làmuốn tránh điviệc tranh đấu mànàng không thích.

Ngồi trên máy bay đitới nước Mĩ, trong lòng Liễu Nhược Sương còn đang tính toán, còn mấy tháng nữa làđến thời gian mình hẹn với tổng giám đốc Mông Văn. Không biết lúc đó mình nên đối mặt với cô tanhư thế nào? Cũng maychủ tịch của tập đoàn Vân Môn còn chưa trở về. Nếu hắn đã trở về, thì mới thật làkhông cómặt mũi nào gặp hắn.

Cũng không thể dadày nói, người trong nhà tôi đã nhìn trúng thứ này, sẽ không trả lại choanh. Nói như vậy cũng quá xemthường hắn rồi. Huống chiđối phương còn làmột người điên điên khùng khùng. Liễu Nhược Sương thở dài một hơi. Hiện tại mình rời điYên Kinh, nhưng sớm muộn gìcũng phải trở về đối mặt.

-Nhược Sương, sao emlại ởđây? Emcũng đitới LosAngeles à?

Một tiếng kinh hỉ đánh thức Liễu Nhược Sương đang trầm tư. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra làbạn học ởđại học, Phùng Vĩnh Thực. Chỉ là sau khitốt nghiệp học viên yhọc cổ truyền Yên Kinh, Phùng Vĩnh Thực liền trực tiếp đi Mĩ duhọc. Còn Liễu Nhược Sương thì vẫn ởhọc viện lấy bằng thạc sĩ.

-Phùng Vĩnh Thực, làcậu à?Thật làxảo. Chắc làcậu đã tốt nghiệp ở Mĩrồi nhỉ? Đã códự định về nước chưa?

Liễu Nhược Sương thấy làPhùng Vĩnh Thực, cóchút ngoài ýmuốn nói.

-Ừ, mình đã tốt nghiệp. Lần này đitới LosAngeles là cóvài việc phải làm. Màtốt nghiệp xong bên đấy, mình đương nhiên làmuốn về nước làm việc rồi. Đi ranước ngoài học cũng là vìmuốn hiệu lực choquốc gianhiều hơn màthôi.

Phùng Vĩnh Thực nói.

Trong lòng yrất là caohưng. Cônàng Liễu Nhược Sương này chẳng những làđệ nhất mỹ nữ của học viện, còn làđệ nhất mỹ nữ của Yên Kinh. Nhưng bởi vìtính cách của nàng talạnh như băng, ởtrong học viên vài năm cũng chưa từng nói tới chuyện yêu đương. Thậm chí còn không thấy nàng tathích một ai.

Rất nhiều namsinh truy cầu nàng đều bị loại ởvòng gửi xe.Hoặc làcòn chưa bắt đầu đã thất bại. MàPhùng Vĩnh Thực tất nhien cũng làmột thành viên trong đó. Cho dùPhùng Vĩnh Thực tự nhận mình làkhá đẹp trai, không khiến người khác ghét, nhưng trong vài năm học ởđó, cũng chỉ cóthể nói được với Liễu Nhược Sương vài câu.

Về sauthanh danh mỹ nữ băng sương của Liễu Nhược Sương truyền ra,người truy cầu nàng càng ngày càng ít. Cuối cùng dứt khoát chorằng nàng làmột khối băng sơn không thể công phá. Phùng Vĩnh Thực cũng mấy lần theo đuổi không được, giađình lại anbài y đitới nước Mĩ duhọc. Về saukhông còn thấy mặt nhau thì tâm tưcũng phai nhạt dần.

Không nghĩ tới vài năm sauthì được găp lại Liễu Nhược Sương, còn trên cùng một máy baytới nước Mĩnữa. Đây quả thực làmột cơhội trời ban. Hơn nữa ycòn cảm thấy tính cách của Liễu Nhược Sương thay đổi, trở nên ítcự người ngàn dặm như ởhọc viện nữa. Nếu làlúc trước, thấy mình nàng tachắc chắn đã không hỏi hanmình như vậy.

Phùng Vĩnh Thực hỏi nhưng không thấy Liễu Nhược Sương không trả lời. Liễu Nhược Sương mới không tincái tayPhùng Vĩnh Thực này vĩđại như vậy. Tuytiếp xúc với ykhông nhiều lắm, nhưng dù saocũng học cùng lớp vài năm, vẫn cóchút minh bạch. Tính cách của ykhông ưu túnhư tướng mạo của y.

Phùng Vĩnh Thực thấy Liễu Nhược Sương chỉ cười không nói, cũng cảm thấy cóchút xấu hổ, liền vội vàng hỏi thêm:

-Cậu đi LosAngeles làm gìvậy?

-Mình tham giamột hội nghị yhọc.

Liễu Nhược Sương cười nhạt một tiếng, trả lời đơn giản.

- Cóphải làhội nghị yhọc quốc tế tổ chức ở LosAngeles vào tuần saukhông?

Phùng Vĩnh Thực kinh ngạc hỏi. Ycũng biết lần hội nghị này không phải aicũng cóthể tham gia. Liễu Nhược Sương sao cóthể có tưcách tham giađược?

-Đúng vậy.

Liễu Nhược Sương đạm mạc nói, nhưng đã khiến cảm giác về sự ưuviệt vì duhọc nước ngoài của Phùng Vĩnh Thực biến mất vôtung vôảnh.

Thành phố Dương Thành làmột thành phố bình thường của tỉnh Đông Hải. Nhưng đại học Dương Thành ởĐông Hải lại cóchút danh tiếng. Chẳng những chiêu sinh toàn quốc, màcòn làtrường đại học trọng điểm.

Hiện tại sân trường của đại học Dương Thành rất náo nhiệt. Tối thứ sauchính làlúc mànơi này náo nhiệt nhất.

Bởi vìđó làlúc ăncơm, còn làngày cuối tuần. Ngoại trừ một số sinh viên chăm học còn đang khổ công học tập, thì phần lớn sinh viên đều đi ăncơm. Hoặc làdùng mấy ngày nghỉ để đi rangoài chơi. Mànhững người vùi đầu vào học phần lớn làsinh viên năm thứ ba vànăm thứ tư. Sinh viên năm thứ hairất ítngười chăm chỉ như vậy.

Tuy nhiên ởlớp 08ngành kế toán năm thứ haivẫn còn cómột nữ sinh đang ngồi ởđó, nhìn cóvẻ như nàng đọc sách rất chăm chú, nhưng ánh mắt lại rõràng không nhìn vào sách.

-Vân Tích, saocậu còn chưa đi ăncơm?

Bùi Tiệp gọi nữ sinh còn đang ngồi trong lớp kia. Haingười vẫn đang học năm thứ hai. Đồng thời làbạn cùng phòng. Nhưng Vân Tích làngười rất ítnói, lại thường xuyên ngơ ngác tại chỗ như đang suynghĩ cái gìđó.

Đôi khitrông thấy nàng học tập rất chăm chú, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào trang sách. Một thời gian dài cũng không thấy lật sách qua.

- À,hiện tại mình chưa đói lắm.

Nữ sinh tên làVân Tích kiatrả lời.

-Vân Tích, cậu tốn nhiều tiền vào đây học như vậy màchỉ học cóvài chứng chỉ. Ngay cả bằng tốt nghiệp đều không muốn. Chẳng lẽ cậu thực sự chỉ muốn học cái đó thôi sao?

Bùi Tiệp rất làkỳ quái. Côbạn Vân Tích này trả tiền để học ởđây, nhưng lại không lấy bằng tốt nghiệp. Không biết nàng vìcái gì màlàm như vậy.

-Mình…

Cô gái tên làVân Tích cóvẻ như không biết trả lời như thế nào, chỉ nói được một chữ lại thôi.

Bùi Tiệp thở dài. Nhìn đáng người, làn da vàkhuôn mặt của côbạn này chính làmột mỹ nữ tuyệt sắc. Nhưng không biết vì saotrên mặt nàng lại cóvài vết sẹo. Cólẽ vìvậy mànàng mới tự ti. Mà ailàm như vậy thật quá nhẫn tâm, rõràng cóthể ra tayvới một côgái như thế.

-Nếu không để mình muacơm giúp cậu nhé.

Bùi Tiệp thấy Vân Tích cóvẻ lúng túng, chủ động chuyển chủ đề.

-Thôi, cảm ơncâu, Bùi Tiệp, cậu cứ đi ănđi.

Vân Tích đứng lên, chào từ biệt Bùi Tiệp rồi đi ralớp học.

Cô gái Vân Tích này đương nhiên chính làHàn VũTích đã dùng tên giả. Nàng vìkhông muốn bị những người kiaquấy rầy, nên đã thay tên đổi họ. Nếu như không phải vìchờ đợi Lâm Vân, nàng đã không códũng khí để tiếp tục sống. Không cótuổi thơ, không cóthân nhân, không có áinhớ tới. Lại bị phụ thân éptới hủy dung mạo, nàng thật sự không códũng khí sống sót.

Lúc trước nàng còn đang học đại học thì bị phuthân épgả, khiến phải bỏ dở việc học. Đang lúc nàng không còn thú vui gìtrên đời, thậm chí đã chết lặng, thì nàng đã yêu Lâm Vân, làLâm Vân chonàng một tia hyvọng sống sót.

Có lẽ nếu không cóLâm Vân, nàng khả năng vẫn mặc chongười nhà bài bố, thậm chí trở thành cái xác không hồn. Nhưng bởi vìyêu, làm chonàng cóthêm hyvọng, cóthêm niềm tinđể sống theo ýmình thích. Nếu như trên người nàng còn có gìtrân quý nhất, thì đều lànhững vật màLâm Vân đưa chonàng.

Nhưng banăm đằng đẵng chờ đợi. Lúc nàng bị hủy dung còn cóhơn năm, nhưng hơn hainăm vẫn làdài, Hàn VũTích thật không biết làm gìđể vượt qua. Thậm chí nàng đã nghĩ, nếu banăm sauLâm Vân nhìn thấy khuôn mặt của mình bị hủy, rồi đột nhiên cải biến tâm ý,thì nàng phải làm saobây giờ?

Không biết lúc nào nàng đã không thể quên được hắn. Cólẽ từ lúc mình đeo Tưởng Niệm màbắt đầu.

Loading...

Xem tiếp: Chương 221 (1): Buổi Chiếu Phim

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Võ Lâm Phong Thần Bảng

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 78



Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50