Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 221 (1): Buổi Chiếu Phim

Chương trước: Chương 220: Vân Tích



Hiện tại nếu như không cóLâm Vân, cólẽ ngoại trừ rời bỏ thế giới này, nàng không còn bất kỳ đường nào khác để đi. Từ khichào đời đến giờ, nàng chưa baogiờ được sống theo ýmình. Ngay cả việc học đại học, nàng chỉ cóhọc được hainăm, đã bị phụ thân cưỡng chế gọi trở về.

Cho dùLâm Vân không cần nàng, nàng cũng muốn trước khichết làm những chuyện màmình muốn làm. Làm việc ởPhần Giang được vài năm, cộng thêm tiền bán xe vàtiền mà dì chotừ trước, nàng cũng cógần batrăm nghìn nguyên trong người.

Hàn VũTích dùng số tiền này đi timmột giáo sưcủa trường đại học màmình đã học, nhờ ông tahỗ trợ giúp mình anbài đến học trường đại học Dương Thành không quá nổi tiếng, thành một sinh viên tự túc . Sau khitốt nghiệp chỉ cóchứng chỉ, chứ không cóbằng tốt nghiệp.

Nhưng với Hàn VũTích, như vậy làđủ rồi. Điều nàng muốn không phải làgiấy chứng chỉ, nàng chỉ muốn làm những việc mànàng thích màthôi. Cho dù hainăm sauLâm Vân không cần nàng, lúc nàng chết đicòn cóchút mãn nguyện vìđã hoàn thành một ước nguyện.

Bởi vìphải tự trả tiền, nên Hàn VũTích phải tốn hơn haitrăm nghìn nguyên. Hiện giờ trên người chỉ cómấy chục nghìn nguyên. Nhưng nàng nghĩ số tiền này đủ để chonàng sinh hoạt trong hainăm học. Nàng thầm nghĩ hainăm sau, Lâm Vân cóthể dẫn theo nàng đi. Nếu như hainăm sau, Lâm Vân không trở lại, nàng cũng không cần tiếp tục dùng tiền. Nên số tiền này không phải tiết kiệm.

Đã không cóLâm Vân, việc mình muốn hoàn thành đã hoàn thành. Nàng không còn lý dođể tiếp tục lưu lại trên thế giới nữa. Đã không cóLâm Vân, thế giới này đối với nàng mànói, không hề cómột thú vui.

Còn hơn chín tháng nữa làtới thời gian ước định của Lâm Vân. Mỗi ngày Hàn VũTích nghĩ tới cuộc ước định đó, trái timđều trở nên nóng bóng. Thậm chí nàng còn quên cả sự thật bị hủy khuôn mặt. Nàng chỉ muốn gặp lại Lâm Vân, hỏi xemmấy năm nayhắn trôi quanhư thế nào. Nàng còn muốn nói thẳng chohắn biết, mình không muốn rời xahắn. Lại nói chohắn biết, nàng sẽ không baogiờ vứt bỏ Tưởng Niệm.

-Vân Tích, tối nay ănxong thì chúng ta đi xemphim nhé.

Bùi Tiệp đi rađuổi theo Hàn VũTích, nói.

-Cậu điđi, mình không muốn đi.

Hàn VũTích không cóhứng thú gìđể xemphim.

-Bộ phim này haylắm. Nghe nói nội dung của nó làkể về quá trình dương danh thế giới của bộ đội đặc công Long Ảnh ởrừng rậm Amazon. Bộ phim vừa chân thực, lại vừa được xemnhững thước phim về rừng rậm Amazon tuyệt mỹ. Đây làlần thứ babộ phim này chiếu ởtrường chúng tarồi.

Tuy Bùi Tiệp ởcùng kýtúc xávới Hàn VũTích. Nhưng bởi vìHàn VũTích không thường xuyên tham giacác hoạt động với các nàng, nên Bùi Tiệp không rõràng lắm về thân phận của VũTích.

- Xinlỗi nhé Bùi Tiệp, mình thực sự không muốn đi, màmuốn về sớm để đọc vài quyển sách.

Hàn VũTích cóchút xinlỗi nhìn Bùi Tiệp. Đối với nàng mànói, hiện tại những vật khác đều không quan trọng. Nàng chỉ muốn làm những việc màmình thích, sauđó chậm rãi chờ chồng của mình trở về.

-Nếu vậy thì thôi. Để mình tìm Vương Viện cùng đixem. Mình xembộ phim này hailần rồi, nhưng đều không thấy chán. Mình rất thích huấn luyện viên Lâm Vân của Long Ảnh kia. Nếu mình cómột người chồng như vậy, cho dùgiảm thọ vài năm cũng không sao.

Bùi Tiệp nói xong, còn biểu lộ vẻ háo sắc.

Xoạch, Hàn VũTích rơi quyển sách trong tayxuống đất.

-Bùi Tiệp, cậu vừa nói gì? Cậu nói huấn luyện viên kiatên gì…

Hàn VũTích đột nhiên cảm giác thanh âmcủa mình cóchút runrẩy. Nàng giống như nghe được tên Lâm Vân, cái tên màmấy năm qua, nàng vôsố lần nghĩ tới.

Lần nào nhớ tới nàng cũng không cảm thấy phiền chán. Lần nào nhớ tới nàng cũng cảm thấy ấm áp. Thậm chí lúc đó, Tưởng Niệm còn giống như hiểu được suynghĩ của nàng vậy, đều phát ramột cảm giác ấm áp, khiến trong lòng nàng càng thêm ônnhu.

-Tên làLâm Vân, cậu làm saovậy Vân Tích?

Bùi Tiệp cóchút kỳ quái nhìn Vân Tích để rơi sách xuống đất. Không biết vì sao côbạn mình lại phản ứng lớn như vậy.

-Lâm Vân…

“Anh cókhỏe không?”

Hàn VũTích đã quên trả lời Bùi Tiệp, trong miệng thì thào tên của Lâm Vân, màtrước mắt nàng đã trở nên mơhồ. Nàng giống như nhìn thấy hình ảnh của Lâm Vân càng ngày càng rõràng, lại như cóchút xaxăm.

“Anh đang ởđâu? Emrất nhớ anh….”

-Vân Tích, cậu saovậy?

Bùi Tiệp tranh thủ thời gian nhặt lấy quyển sách, rồi đong đưa cánh taycủa Hàn VũTích.

Lúc này Hàn VũTích mới thanh tỉnh, lau launước mắt, vội vàng nói:

- À,mình không sao, cảm ơncậu Bùi Tiệp. Màbộ phim kia khinào thì chiếu? Mình cũng muốn đixem.

-Tám giờ tối, ởhội trường lớn. Vân Tích, không phải cậu nói không muốn đi xemsao?

Bùi Tiệp thấy Vân Tích bỗng dưng thay đổi chủ ýnên thắc mắc hỏi.

- À,mình nghĩ lại thì thấy buổi tối cũng không cóviệc gìlàm. Màcậu lại nói người huấn luyện viên kiatốt như vậy, nên mình cũng muốn đi xemthế nào.

Hàn VũTích không biết nói dối, nên nói xong vài câu, mặt đã đỏ bừng.

Tuy Bùi Tiệp hoài nghi biểu hiện vừa rồi của Hàn VũTích, nhưng chỉ nghĩ làVân Tích cũng giống như mình. Thiếu nữ nào màchả cólúc hoài xuân? Sùng bài một người namnhân cóbản lĩnh cũng làchuyện bình thường. Nhìn nàng suốt ngày ubuồn như vậy, nói không chừng mình cóthể thay đổi được nàng.

Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vừa cười vừa nói:

-Vân Tích, đừng nói làcậu cũng đang suynghĩ như mình nhé. Chẳng lẽ cậu cũng muốn gả chohắn sao? Hìhì, nhưng không dễ dàng đâu. Một anhchàng vừa đẹp trai vừa bản lĩnh như vậy, mấy nàng vịt xấu xínhư chúng ta sao cóthể với tới. Tuynhiên, mình nghĩ cậu trước kiachắc làrất xinh đẹp.

Bùi Tiệp nói tới đây bỗng thấy khuôn mặt của Hàn VũTích lại trở nên ảm đạm, vội vàng dừng lại, chuyển chủ đề:

-Nói không chừng vị huấn luyện viên Lâm kia cómột ngày nào đó đitới trường học này rồi coitrọng mình cũng không chừng. Màchúng ta đithôi, đỡ muộn.

-Nếu như anhấy thực sự làLâm Vân, thì mình rất muốn gả cho anhấy…

Hàn VũTích đột nhiên nói ranhững lời này, khiến Bùi Tiệp rất giật mình. Không ngờ Vân Tích lại cóthể nói rađược những lời như vậy.

Tuy nhiên nhìn biểu lộ đầy hướng tới của Vân Tích, Bùi Tiệp tự nhủ, chẳng lẽ mình chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, mà côbạn Vân Tích này đã yêu một người chưa từng gặp mặt rồi sao?

Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vội vàng kéo Hàn VũTích rồi nói:

- Đithôi, phim này nhiều người xemlắm. Cậu tranh thủ thời gian đi ăncơm đi, để mình đi muavé. Ănnhanh lên đấy, nếu không làkhông cóchỗ ngồi màngồi đâu.

Hiệu suất làm việc của Bùi Tiệp rất cao, Hàn VũTích vừa mới cơm nước xong, cô tađã muaxong vérồi cùng Vương Viện đitới. Vương Viện nghe nói hôm nayVân Tích rõràng đồng ý đi xemphim, trong lòng cũng rất làkỳ quái. Vương Viện cũng đã xembộ phim ‘Amazon do tađịnh đoạt’ mấy lần, nhưng lần này vẫn không nhịn được muốn xemthêm. Vương Viện đang đi mua véthì gặp phải Bùi Tiệp. Haingười muaxong vé, liền đitới gọi Hàn VũTích.

Đây làlần đầu tiên Hàn VũTích nghe tới Long Ảnh. Màchuyện về Long Ảnh, Bùi Tiệp vàVương Viện biết rất làrõ. Thậm chí tên của từng đội viên, haingười cũng nhớ kỹ. Vìvậy khiHàn VũTích hói thăm, haingười đương nhiên làbiết gìnói đấy.

Nguyên lainhân vật Lâm Vân trong bộ phim là dodiễn viên nổi tiếng diễn, chứ không phải làLâm Vân thật của Long Ảnh. Haingười Bùi Tiệp vàVương Viện cũng không biết mặt mũi của huấn luyện viên Lâm Vân thật như thế nào. Thậm chí chiều cao, ngoại hình, cũng chỉ biết diễn viên, màkhông biết người thực tế.

Loading...

Xem tiếp: Chương 221 (2): Buổi Chiếu Phim

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cướp Tân Lang

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 4


Sát Thủ Mù – The Blind Assassin

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14


Bắt Được Anh Rồi Nhé

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 35


Không Yêu Không Vui

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 25


Mảnh Kí Ức Của Nữ Phụ

Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình

Số chương: 13