Người của công tydược nghiệp Liễu thị không nghĩ ra.Luật sưcủa bọn họ càng không nghĩ ra.Nhưng chắc chỉ riêng Mông Văn là ravẻ nghĩ thông suốt. Trong lòng tự nhủ, quả nhiên lànhư vậy. Nếu đối phương đã không muốn tiếp tục tố tụng, thì tập đoàn Vân Môn của bên mình, vốn làmột tập đoàn danh tiếng, càng ước gìlần kiện cáo này diễn rasuông sẻ. Chỉ làMông Văn hơi bất ngờ, khi đi ratoà án, Liễu Nhược Sương lại chủ động muốn tới tòa nhà Kinh Vực, cùng nàng tiến hành đàm phán kín. MàMông Văn thì đương nhiên không cự tuyệt lời đề nghị này của Liễu Nhược Sương rồi.
Đi vào tập đoàn Vân Môn, Liễu Nhược Sương cũng thầm than việc bảo vệ của tòa nhà này thật làsâm nghiêm. Phải trải qua balớp bảo vệ mới được vào. Ởnơi này đã trông coinghiêm ngặt như vậy, cólẽ bên nhà xưởng còn nghiêm ngặt hơn. Dẫn theo Liễu Nhược Sương tới phòng khách, chỉ cóMông Văn làtiếp khách, còn Diệp Điềm thì không tham gia.
-Tổng giám đốc Văn, cóvài lời tôi rất khó nói. Tôi chỉ hyvọng về sau có cơhội nói chuyện với chủ tịch của cô. Màlúc này tôi muốn đàm phán kín với cô là vìchúng tôi đã đầu nhập quá nhiều kinh phí chosản phẩm Dưỡng Tâm Hoàn. Tôi hyvọng tổng giám đốc Văn cóthể chocông tychúng tôi độc quyền sản xuất sản phẩm này trong hainăm.
Liễu Nhược Sương vốn không muốn chiếm lấy thành quả nghiên cứu của người khác. Nhưng bởi vìđể nghiên cứu Dưỡng Tâm Hoàn, công tydược nghiệp Liễu thị đã tốn quá nhiều công sức. Nếu như hiện tại đình chỉ sản xuất, thì sẽ làmột đả kích trí mạng tới công tycủa bên mình. Chonên nàng chỉ đàng phải hạ thấp mình đưa rađề nghị này.
Nàng cũng biết Dưỡng Tâm Hoàn khẳng định cóquan hệ với chủ tịch Lâm Vân của tập đoàn Vân Môn. Nàng thâm chí còn biết rõMông Văn cố kỵ mối quan hệ giữa nàng vàLâm Vân, chonên mới nói như vậy.
-Điều này đương nhiên cóthể. Chúng tôi vốn cũng không tính toán lấy lại Dưỡng Tâm Hoàn để sản xuất. Tôi cảm thấy côvẫn nên trực tiếp nói với chủ tịch làtốt nhất.
Mông Văn trả lời rất gọn gàng dứt khoát. Bởi vìviệc này vốn chẳng có gìphải dodự cả. Nàng nghĩ thầm, Liễu Nhược Sương đã nói như vậy rồi, thichứng tỏ công tybên họ sẽ không đòi bồi thường từ tập đoàn Vân Môn nữa.
-Vậy thì tốt. Nhưng tôi muốn nhắc nhở một điều rằng, ngay cả mặt mũi của chủ tịch các côtôi còn chưa gặp, chonên côcũng đừng tinnhững lời đồn nhảm bên ngoài.
Liễu Nhược Sương nhìn biểu lộ của Mông Văn như vậy làbiết Mông Văn đang nghĩ gì. Liền chủ động bác bỏ mối quan hệ với Lâm Vân.
-Chúng tađừng nói tới chuyện đó. Nếu như tổng giám đốc Liễu không ngại, thì lưu lại chỗ tôi ăncơm nhé.
Mông Văn đương nhiên sẽ không tinlời Mông Văn nói. Nhưng nàng không muốn nói thẳng khiến đôi bên khó xử.
-Cũng được, cảm ơntổng giám đốc Văn trước.
Rangoài ýđịnh làLiễu Nhược Sương không cự tuyệt việc ănuống. Bởi vìnàng nghĩ Dưỡng Tâm Hoàn của công tymình vốn làsản phẩm của tập đoàn Vân Môn. Chonên phải làm tốt quan hệ với người phụ trách của tập đoàn này mới được.
Bởi vìTinh Hỏa thăng cấp nên tốc độ hòa tanthép tấm rõràng nhanh hơn. Nhưng Lâm Vân cũng phải mất gần chín tháng, mới làm tanchảy được một cái động đủ để chomình chui vào sông Tây Lương.
Lúc đầu khiTinh Hỏa còn chưa thăng cấp, Lâm Vân đã tính toán chỉ mất nửa năm. Hiện tại xem rahắn đã đánh giá caothực lực của mình. Nếu như Tinh Hỏa không cóthăng cấp, phỏng chừng hắn phải tốn hơn một năm, cũng không nhất định tanchảy được cái động như vậy. KhiLâm Vân tanchảy nốt tấm thép, thì nước sông lạnh như băng trong nháy mắt ập về phía Lâm Vân. Tuyvẫn còn lạnh thấu xương, nhưng cái lạnh đó đã không còn hiệu quả gìvới Lâm Vân. Bởi vìtrong gần một năm này, hắn đã thích ứng với cái lạnh của consông. Thậm chí liên tục uống mấy cốc nước sông, cũng chỉ cảm thấy bụng cóchút lạnh màthôi. Không còn cảm giác đứt ruột đứt gannhư lần trước nữa.
Lúc haitháng đầu Lâm Vân còn cóchút sốt ruột. Ngoại trừ Tinh Hỏa thăng cấp ra, tuvị của hắn không cóchút tiến bộ nào. Nhưng về sau, khitâm tình trở nên bình tĩnh, thì tuvị ngược lại tăng thêm một ít. Nhưng về sauthì lại lolắng ởđây quá lâu, VũTích chờ mình không thấy, sẽ rất thương tâm.
Cũng maytrải quathời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đào thông thép tấm. Chỉ làbị nhốt kín trong này, một năm không thấy ánh sáng mặt trời, ngoại trừ Tử hỏa cùng năng lực kháng lạnh tăng lên, thì tuvị vẫn làmột sao sơkỳ. Cóthể nói không khác gìlúc đầu làmấy.
Căn phòng bằng thiết này, trải quamột năm, Lâm Vân đã sớm xemxét tỉ mỉ khắp nơi. Cóthể nói ngoại trừ tường thép và bachữ sông Tây Lương kia ra,không còn cócái gìkhác. Ănxong hai con cálạnh, Lâm Vân không muốn ởlại địa phương quỷ quái này nữa. Nên hắn không chút dodự nhảy vào sông Tây Lương. Mặc dùđã sớm chuẩn bị, cũng ởgần consông này một năm, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy không quen. Cái lạnh của consông hoàn toàn baovây Lâm Vân lại, khiến chohắn không thể không vận chuyển tinh lực để chống cự. Cũng maysử dụng tinh lực không nhiều lắm, tùy lúc cóthể bổ sung trở về. Hiện tại Lâm Vân chỉ hyvọng consông Tây Lương này cách bên ngoài không xa.Tốt nhất làkhông cócái gìcản lại. Bằng không ngâm trong nước lạnh quá lâu, cũng không tốt gì cho cơthể. Với tuvị hiện tại của hắn, không ănkhông uống, dựa vào hôhấp bên trong cũng cóthể kiên trì được khoảng sáu tháng. Nhưng trong làn nước lạnh thấu xương như vậy, cũng khó nói. Chỉ hyvọng đi rangoài sớm chút.
Lúc Lâm Vân trôi theo consông, mới phát hiện consông này không rộng, nhưng lại rất sâu. Lặn xuống dưới vài chục mét, rõràng còn chưa thấy đáy. Huống hồ trên mặt sông đã lạnh như vậy, đixuống sâu hơn thì cũng cóthể tưởng tượng nónhư thế nào. Chonên Lâm Vân nhất thời không muốn làm chuyện vônghĩa như vậy, màtrực tiếp tìm kiếm đường ra.
Mấy tiếng sau, Lâm Vân lại phát hiện consông Tây Lương này giống như cái ruột vậy. Vừa dài vừa uốn lượn. Chẳng lẽ, đây mới chính là‘Đoạn trường’? Haibờ xung quanh đều vách đá hoacương. Lâm Vân đã nhìn qua vôsố loại đá nên hắn cóthể khẳng định đá ởđây làloại cứng rắn nhất. Còn không biết vách đá này dày baonhiêu. Hiện tại không cóđường khác để đi, chỉ đành phải dọc theo consông uốn lượn này đi rangoài.
Lâm Vân đặt hai tayvề phía trước bảo vệ đầu, rồi bơi nhanh tới.
Thỉnh thoảng cóđủ loại cáchạm vào người Lâm Vân. Cũng maytrong này không cóloại cáđặc biệt gì, nên Lâm Vân không bị thương. Nhưng năm ngày sau, Lâm Vân cóchút kỳ quái. Hắn chorằng nhiều nhất một ngày đến haingày là cóthể bơi tới nơi giao nhau giữa consông Tây Lương này và consông bên ngoài. Sauđó dọc theo đầu nguồn đi ra làđược.
Nhưng năm ngày rồi, Lâm Vân đều không biết mình đã bơi được bao xa.Dòng sông vẫn còn khúc khuỷu. Chứng tỏ hắn vẫn còn trong sông Tây Lương.
Vách đá haibên bờ vẫn làđá cứng. Lâm Vân thử đào một chút, liền biết mình không cókhả năng đào xuyên quavách đá này để đi rangoài. Chỉ cóthể tiếp tục bơi về phía trước. Cũng may consông này rất ítlối rẽ, chỉ làquanh cokhúc khuỷu màthôi. Cóngẫu nhiên một hailối rẽ, Lâm Vân cũng chả cần suynghĩ, chọn bừa một bên rồi bơi về phía trước.
Nửa tháng sau, Lâm Vân vẫn không phát hiện radấu hiện đã tới điểm cuối cùng. Đồng thời hắn còn cảm giác càng bơi về phía trước, càng dốc xuống. Nhưng đã bơi tới nơi này rồi, làm saocòn đường quay về nữa. Dùtrở về mình cũng chỉ cóthể loanh quanh ởtrong lồng thép màthôi. Về lại chỗ đó còn không bằng bơi tiếp.
Phỏng chừng đã bơi được một tháng, tâm tình của Lâm Vân đã bình tĩnh lại. Dù saonếu chết ởchỗ này cũng làsố mạng của mình. Chỉ tiếc làkhông nhìn thấy mặt VũTích lần cuối.
Ngâm một thời gian lâu như vậy trong nước lạnh, Lâm Vân đã sớm thích ứng với cái lạnh giá của nước sông. Thậm chí không cần phải vận chuyển tinh lực cũng cóthể chịu được. Màdòng sông này cũng antoàn, bơi lâu như vậy còn chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Đang nghĩ như vậy, bỗng Lâm Vân cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn phóng tới đầu của hắn. Lâm Vân cả kinh, là con gìvậy mà cólực đâm lớn như thế? Mình vừa còn suynghĩ nơi này không nguy hiểm thì đã cóloại cáhung mãnh laotới rồi.
Lâm Vân không chút dodự bơi tránh về một bên, đồng thời dùng taytrái phóng ratinh lực. Convật kialập tức bị tinh lực của Lâm Vân đánh sang một bên. Rõràng nókhông còn để ýtới Lâm Vân nữa, màmang theo gợn nước, biến mất không tung tích.
Tốc độ thật lànhanh? Là cá gì màbơi nhanh như vậy. Vừa rồi mình đã dùng không íttinh lực vậy màkhông ảnh hưởng gìtới nó. Nếu cóđoàn cánhư vậy tấn công mình ởgóc hẹp thì mình tới đâu để trốn nữa?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân muốn tăng tốc độ bơi về phía trước. Thật không ngờ vừa bơi tới một nơi khá rộng rãi, thì cảm giác cólực lượng đánh vào càng ngày càng nhiều. Trong những cuộc chiến trước, Lâm Vân đã bị tập kích khá nhiều lần, màmỗi lần tập kích là do cánhân hoặc làđối thủ không đoàn kết. Nếu đoàn kết lại, phỏng chưng Lâm Vân làlành ítdữ nhiều. Con cánày dài hơn một thước, lực lớn vôcùng, tốc độ cũng nhanh như gió.. Hơn nữa nócòn cólàn dakhá dầy vàthô ráp. Không biết làloại quái ngư nào. Lâm Vân thật sự bó tayvới bọn chúng. Những conquái ngư này chỉ cần tập kích thoáng cái là nóliền chạy đi. Nhưng Lâm Vân càng bơi tới phía trước thì số lượng của nócàng nhiều, tốc độ cũng cực nhanh. Hiện tại Lâm Vân lolắng nhất chính làchúng tập trung toàn bộ lại rồi laotới hắn. Vậy thì lúc đó hắn mới làthảm.