Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 203 (1): Dạ Minh Châu

Chương trước: Chương 202: Chủ Tịch



Cuối cùng Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ mới biết nguyên lai anh trai là chủ tịch trong này. Hai mắt của Lâm Hinh càng thêm phát sáng, liền đi tới bắt tay của Lâm Vân nói:

- Anh trai, em nghe nói Dưỡng Nhan Hoàn của tập đoàn Vân Môn có tác dụng rất tốt với nữ nhân phải không? Anh nhất định phải cho em mấy lọ đấy.

Lâm Vân nhìn vẻ mặt chờ mong của Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ, trong lòng tự nhủ, hai cô bé này cái gì cũng muốn đòi, đành phải nói:

- Được rồi, đợi lát nữa để anh bảo Diệp Điềm dẫn các em tha hồ mà lấy.

- Anh trai thật tốt.

Lâm Vân nói xong liền hôn lên mặt Lâm Vân một cái. Lâm Vân sờ sờ khuôn mặt nói:

- Không nghĩ tới, nụ hôn đầu tiên vào khuôn mặt của ta lại bị cô em gái làm hỏng.

- Anh trai dám nói xấu em phải không? Bao nhiêu anh chàng đẹp trai muốn em hôn, em đều không thèm hôn. Mà nụ hôn này của em là để cổ vũ anh.

Lâm Hinh nghiêm trang nói.

- À, anh có cái gì mà cần cổ vũ.

Lâm Vân nhìn cô em gái này, trong lòng nói, có một em gái thật là tốt. Nếu hiện tại mình chỉ chú tâm vào tu luyện và tìm kiếm Vũ Tích, thì làm sao có thể hưởng thụ được thân tình này.

- Đương nhiên là cổ vụ anh sản xuất thêm nhiều loại sản phẩm tốt như 'Vân Tằm Miên' và Dưỡng Nhan Hoàn rồi.

Lâm Hinh nói rất nghiêm trang, giống như đây là điều hiển nhiên.

Lâm Vân nhìn biểu lộ của Lâm Hinh, đột nhiên có chút cảm đông. Hắn hiểu Lâm Hinh không thực sự muốn những thứ này. Con bé làm vậy chỉ là muốn mình vui vẻ mà thôi. Con bé muốn cho mình biết, mình còn có một cô em gái. Để cho mình biêt, không phải tất cả mọi người đều quên hắn.

Lâm Vân vươn tay vuốt đầu của Lâm Hinh:

- Từ nay về sau anh sẽ không rời đi mà không thông báo gì cho em và mẹ nữa. Cho dù anh muốn đi, cũng sẽ mang hai người đi theo.

Lâm Hinh thấy anh trai đã minh bạch tâm tư của mình, ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Vân, nhịn không được khóc nức nở:

- Anh trai, em không muốn anh rời đi.

Ở trong mắt của Lâm Hinh, anh trai có công ty lớn như vậy, tuy làm cho nàng rất kinh ngạc và mừng rỡ, thậm chí không dám tưởng tượng. Nhưng trong lòng nàng càng muốn anh trai hoàn toàn khỏi bệnh, không cần đi lang thang khắp nơi khiến mình và mẹ lo lắng.

Cận Thi Kỳ nhìn hai người chân tình như vậy, đột nhiên cái mũi có chút ê ẩm. Cận Thi Kỳ đương nhiên cũng minh bạch tâm tư của Lâm Hinh. Ngày đó nhìn bộ dáng của Lâm Hinh sau khi trở về từ sân bay, Lâm Hinh vẫn u sầu không vui. Mình cũng thấy nàng vụng trộm khóc nhiều lần.

Cận Thi Kỳ lại nghĩ tới, nếu như mình có một anh trai như vậy thì thật là tốt. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là ước muốn mà thôi. Nhìn Lâm Hinh và anh trai của cậu ấy như vậy, Cận Thi Kỳ có chút hâm mộ.

- Đi thôi, vào văn phòng của anh ngồi một lát.

Lâm Vân nói xong, dẫn theo Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đi vào phòng làm việc của mình.

- Cái thẻ này cho em. Trong này có ít tiền, từ nay về sau em không cần phải tới Lâm gia xin tiền nữa. Cứ dùng tiền của anh đi.

Lâm Vân đưa cái thẻ của mình cho Lâm Hinh, rồi nói số mật mã.

- Vâng.

Lâm Hinh thấy anh trai đã có công ty lớn như vậy, đương nhiên là sẽ không thiếu tiền dùng, vì vậy không do dự mà cầm lấy.

Lâm Vân gật đầu nói:

- Ngày mai anh phải trở về Phần Giang một chuyến. Anh muốn trở về đó thăm mẹ, em về cùng anh không? Nếu em cùng anh trở về, anh sẽ chờ em.

- Có chứ, anh trai, em đương nhiên muốn cùng anh trở về rồi. Mẹ thấy chúng ta cùng nhau đi về, sẽ rất là vui mừng.

Lâm Hinh nghe thấy vậy, cao hứng suýt nữa nhảy lên. Nàng nghĩ tới mẹ mình, một năm cũng khó thấy mặt cha một lần. Huống hồ mẹ ở một mình trong nhà, rất là nhớ nàng và anh trai.

- Anh trai à, kỳ thực mẹ rất đáng thương. Mẹ một mình ở nhà, còn thường xuyên bị mấy bá và dì bắt nạt. Hai chúng ta không ở nhà, cha cũng không thường tới.

Lâm Hinh nói xong cúi đầu, nàng biết mẹ rất là cô đơn, nhưng nàng cũng chỉ biết bất lực.

- Ừ, nếu như mẹ đồng ý, anh sẽ mua một ngôi nhà cho em và mẹ ở.

Lâm Vân hiểu ý của Lâm Hinh, trong lòng cũng rất hổ thẹn.

- Vâng, điều này thì khi về chúng ta hỏi mẹ.

Lâm Hinh thấy anh trai nói rất có lý, nhưng vẫn cần phải hỏi ý kiến của mẹ đã.

- Thi Kỳ, nếu không ngày mai cậu đi cùng mình và anh trai nhé. Dù sao hiện tại cũng được nghỉ.

Lâm Hinh thương lượng xong với Lâm Vân, rất là chờ mong nhìn Cận Thi Kỳ.

- Mình…

Kỳ thực Cận Thi Kỳ rất muốn đi cùng Lâm Hinh, nhưng người ta là anh em gặp nhau, sau đó về thăm mẫu thân, còn mình dùng thân phận gì để đi.

Thấy Cận Thi Kỳ do dự, Lâm Hinh nói:

- Thi Kỳ, dù sao cậu cũng ở nhà trọ, nếu không cậu đi đại học Yên Kinh nói với chị câu một câu. Sau đó lại đi. Nói không chừng chúng ta còn có thể lấy được mấy bộ 'Vân Tằm Miên' đấy.

Lâm Hinh nói vậy là có mục đích. Nàng thấy Thi Kỳ cũng không ghét anh trai. Huống hồ Thi Kỳ còn là bạn tốt nhất của nàng. Anh trai đã ly hôn, lẻ loi một mình. Cho nên nàng muốn tác hợp anh trai với Thi Kỳ. Cho anh trai đỡ phải cô đơn. Anh trai hiện tại đẹp trai như vậy, miễn cho anh trai lại lấy một người mà mình không quen. Thi Kỳ là một cô gái rất tốt, rất xứng đôi với anh trai.

Nàng không biết nhiều lắm về chuyện Lâm Vân vì Vũ Tích mà đánh lên Tần gia. Thậm chí nàng còn không biết anh trai đã nhờ Tam gia ga tìm Vũ Tích. Nếu như nàng biết, thì có khả năng nàng đã không tích cực mời Thi Kỳ như vậy.

Lâm Vân không biết tâm tư của em gái, nên không nói xen vào. Cận Thi Kỳ có đi hay không, hắn cũng không quan tâm lắm. Nghe em gái nhiệt tình mời Cận Thi Kỳ như vậy, còn trưởng rằng con bé sợ đi một mình không có bạn.

Cận Thi Kỳ nghe Lâm Hinh nói vậy, quả nhiên tâm động. Không biết là nội y 'Vân Tằm Miên' đả động cô ta hay là chỉ muốn đi ra ngoài chơi đùa, nên liền trả lời:

- Ừ, cũng được, không cần qua chỗ chị mình đâu. Đợi lát nữa mình gọi cho chị ấy là được. Khi quay về thì nói.

Có gõ cửa vang lên, Diệp Điềm đi vào:

- Chủ tịch, nếu anh chưa ăn cơm tối thì đi cùng chúng em đi?

- Bọn anh vừa ăn rồi, nên anh không đi đâu. Còn Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh đi thì đi, anh còn có chút việc.

Lâm Vân muốn tranh thủ thời gian, mau chóng viết ra vài phương án của sản phẩm mới. Bởi vì về sau đi tìm Vũ Tích, không biết tốn thời gian bao lâu. Huống hồ, khuya hôm nay hắn còn có việc phải làm.

Thấy Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ cùng Diệp Điềm đi ra ngoài, Lâm Vân bổ sung một câu:

- Đợi lát nữa mang hai đứa đi lấy Dưỡng Nhan Hoàn nhé.

Chỉ mất hai tiếng, Lâm Vân đã viết xong vài phương án của sản phẩm mới. Tuy còn vài sản phẩm còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng Lâm Vân cho rằng như thế là đủ. Không cần phải dùng cả tối để hoàn chỉnh. Hắn không muốn dùng nhiều thời gian vào việc này. Nếu như có Vũ Tích ở bên cạnh, có lẽ hắn còn có thể tĩnh tâm làm nốt.

Cầm lấy những tư liệu mà mình vùa hoàn thành, Lâm Vân đi ra văn phòng. Hắn muốn xem Mông Văn và mấy người ăn cơm đã trở về chưa. Nếu đã trở lại thì giao những vật này cho Mông Văn. Chuyện của công ty tạm thời cứ như vậy.

Lâm Vân đẩy cửa ban công, trời đã tối đen, nhưng văn phòng của Mông Văn vẫn còn ánh đèn. Ăn cơm đã trở lại rồi à? Sao không thấy Lâm Hinh tới tìm mình nhỉ. Lâm Vân đi tới phòng của Mông Văn gõ cửa.

- Chủ …. Lâm Vân .

Mông Văn thấy Lâm Vân chủ động gõ cửa phòng nàng, cảm giác có chút kinh ngạc.

- Không phải em đi ăn cơm sao?

Lâm Vân thấy trên bàn của Mông Văn chồng chất một đống tư liệu, máy tính vẫn đang mở.

Loading...

Xem tiếp: Chương 203 (2): Dạ Minh Châu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Kẻ Không Theo, Chết!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 55


Chồng Cũ Nuôi Tôi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Thái Tử Phi Thất Sủng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 256


Nắng Cuối Con Đường

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 17