Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 203 (2): Dạ Minh Châu

Chương trước: Chương 203 (1): Dạ Minh Châu



- Em không, em…

Mông Văn vốn là muốn đợi Lâm Vân làm xong rồi đi cùng luôn. Thật không ngờ Lâm Vân lại làm việc lâu đến thế. Vì đợi quá lâu, nên nàng liền trở về phòng làm việc của mình. Còn chưa xử lý bao nhiêu công việc, thì Lâm Vân đã tìm đến.

Lâm Vân nhìn biểu lộ của Mông Văn như vậy là biết cô nàng chưa ăn cơm, lập tức đi tới nói:

- Kế hoạch sản xuất sản phẩm mới cho công ty, anh đã ghi ở đây. Có khả năng là phải mở thêm hai ba cái xưởng.

Nói xong đưa tập tài liệu trong tay cho Mông Văn.

Nhận lấy tài liệu, Mông Văn có chút lo lắng nói:

- Mặc dù lợi nhuận của tập đoàn Vân Môn chúng ta đã khá lớn, nhưng dù sao cũng chỉ mới thành lập trong một thời gian ngắn. Nếu muốn xây thêm mấy nhà xưởng, chỉ sợ tài chính không đủ.

Lâm Vân cười cười không nói gì, chỉ là xoay người đóng cửa lại rồi nói với Mông Văn:

- Mông Văn, em tắt đèn đi.

Mông Văn nghe Lâm Vân nói vây, đột nhiên cả kinh. Chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện ấy? Nhưng hiện tại đang ở văn phòng mà? Huống hồ không phải Lâm Vân rất yêu vợ của hắn sao? Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Mông Văn đỏ bừng.

Lâm Vân thấy Mông Văn không cử động, mà khuôn mặt lại đỏ bừng. Nhất định là nàng hiểu lầm cái gì đó. Cũng không giải thích mà đi tới tắt đèn.

- Lâm Vân…

Mông Văn thấy Lâm Vân đã tắt đèn, trong lòng rất khổ sở, giọng nói cũng có chút thay đổi. Bởi vì từ đầu đến giờ nàng đều có ấn tượng tốt với Lâm Vân. Nàng không hy vọng ấn tượng tốt đep đó lại bị phá hỏng như vậy. Huống hồ trải qua nửa năm làm việc, cừu hận trong lòng nàng đã nhạt bớt. Dần dần trở lại với tâm tính như lúc xưa. Cũng không còn vẻ tiêu sái khi nói tới việc hiến thân để báo ơn nữa.

Tuy nhiên nàng không thấy Lâm Vân tới ôm mình, mà qua ánh sáng hôn ám, nàng chỉ mơ hồ trông thấy Lâm Vân lấy cái gì đó ở tay.

- Em xem cái này…

Lời của Lâm Vân còn chưa dứt, một ánh sáng màu nhàn nhạt đã xuất hiện ở lòng bàn tay Lâm Vân.

Cả căn phòng lập tức bị thứ ánh sáng này bao phủ, khiến khung cảnh xung quanh dần dần rõ ràng. Ánh sáng rất nhu hòa, giống như một cái áo nhung nhẹ nhàng bao phủ lấy toàn thân Mông Văn vậy.

Mông Văn sợ hãi than một tiếng, sớm quên hết những điều vừa nghĩ. Lại có một viên ngọc xinh đẹp như vậy?

- Đây là cái gì? Chẳng lẽ là…

Mông Văn không dám tưởng tượng hết. Bởi vì thứ đó chỉ có trong truyền thuyết mới thấy. Nhưng viên ngọc trước mặt này thật sự là rung động.

Viên ngọc này tuyệt đối không phải do con người gia công. Ánh sáng nhu hòa phát ra từ nó, ngoại trừ Dạ Minh Châu trong truyền thuyết, thì có thể là cái gì?

- Đúng vậy, đây là Dạ Minh Châu.

Lâm Vân đưa viên ngọc cho Mông Văn.

Mông Văn cầm lấy viên ngọc, một cảm giác thoải mái, tươi mát lan tới toàn thân. Khiến cho Mông Văn nhịn không được thở phào một cái. Cẩn thận nhìn viên Dạ Minh Châu trong tay, thực sự là yêu thích không muốn rời.

“Trên đời này thực sự có Dạ Minh Châu sao? Lại còn ở trên tay của mình nữa, thật không thể tưởng tượng nổi”

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì không còn kỳ quái nữa. Bởi những chuyện kỳ lạ trên người Lâm Vân quá nhiều. Đối với mình có lẽ là không thể xảy ra, nhưng đối với Lâm Vân lại là chuyện bình thường.

- Em đi tìm Lão Yêu, nhờ y giúp bán đấu giá viên ngọc này. Số tiền kiếm được thì để xây nhà xưởng. Có lẽ còn thừa ra khá nhiều.

Lâm Vân nhìn Dạ Minh Châu trong tay của Mông Văn nói.

- A, Lâm Vân, anh muốn bán viên ngọc xinh đẹp này đi sao?

Mông Văn nghe Lâm Vân nói vậy, lập tức kinh ngạc hỏi.

- Cái này có là cái gì, giữ lại cũng không ăn được, vậy thì mang bán a. Tiết kiệm thời gian xây dựng nhà xưởng, rồi bắt đầu sản xuất sản phẩm mới. Chuyện ở đây anh liền giao cho các em đi làm. Ngày mai anh sẽ đi.

Lâm Vân nói xong, nhìn nhìn Mông Văn. Trong lòng có chút xin lỗi các nàng. Tuy công ty là do chính mình mở, nhưng công việc trong đó lại đùn đẩy hết cho các nàng làm.

- Anh , lại muốn đi à?

Mông Văn thấy Lâm Vân vừa về lại muốn đi, đột nhiên cảm thấy chuyện của anh chàng Lâm Vân này thật là nhiều. Chẳng lẽ hắn không thể ở công ty thêm một thời gian sao?

- Đúng vậy, anh muốn đi tìm vợ của anh. Cho nên không thể lưu lại. Chuyện bên này em cứ thương lượng với mấy người Lý Thanh mà làm.

Lâm Vân vừa nói đến đây thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới.

- Hẳn là Diệp Điềm và mấy người đã ăn cơm xong.

Lâm Vân lấy ra một cái hộp, để viên ngọc Dạ Minh Châu vào trong đó.

Rồi đưa hộp ngọc cho Mông Văn, nói:

- Chuyện này nhờ em vậy.

- Vâng.

Mông Văn chỉ nói nhẹ một tiếng, liền không nói gì khác. Trong lòng thì nghĩ, không biết Lâm Vân cất đồ ở đâu, vì sao lục vài cái là lại lấy ra một vật. Hộp ngọc này tuy nhỏ, nhưng nếu đặt ở trong túi áo thì vẫn có thể nhìn thấy mới đúng?

Lâm Vân đi tới bật đèn lên,mở cửa, trông thấy Diệp Điềm,Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đang đứng ở cửa ra vào. Bọn họ đều kinh ngạc nhìn Lâm Vân và Mông Văn đi ra.

Mông Văn mới kịp phản ứng mấy người kia có lẽ hiểu nhầm, vội vàng nói:

- Không giống như các em nghĩ đâu.

- Chị Văn, chúng em đang nghĩ gì?

Diệp Điềm thấy quần áo của hai người rất chỉnh tế, biết là hai người không làm chuyện như vậy. Nhưng hai người này lại bước ra từ căn phòng tối, cho dù là ai cũng hoài nghi thôi.

Lâm Vân cười cười, nhìn Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh:

- Các em ăn no chưa?

- Rồi ạ, Diệp Điềm đã dẫn chúng em tới một quán ăn rất ngon, giá lại không đắt. Nhưng là chị Diệp Điềm trả tiền.

Lâm Hinh thấy sắc mặt của anh trai vẫn bình thường, lập tức cao hứng chạy tới.

- Chị Diệp Điềm còn dẫn bọn em đi lấy ít Dưỡng Nhan Hoàn…

Cận Thi Kỳ cũng nói.

- Vậy thì tốt, sáng ngày mai chúng ta sẽ bay về Phần Giang. Hiện tại các em có cần về trường học không?

Lâm Vân nhìn hai người Lâm Hinh hỏi.

- Thi Kỳ, cậu có về không?

Lâm Hinh nhìn Cận Thi Kỳ.

- Mình muốn về đó lấy mấy bộ quần áo, còn cậu?

Cận Thi Kỳ biết là phải đi vài ngày, nên muốn mang theo vài thứ.

- Ừ, mình cũng vậy. Anh trai trước đưa bọn em về trường học nhé, sau đó chúng em sẽ tới chỗ của chị Diệp Điềm ngủ.

Lâm Hinh vội vàng nói.

- Vậy thì tốt, Mông Văn đi ăn cơm với anh không? Em còn chưa ăn tối mà,đi ra ngoài ăn một chút.

Lâm Vân thuân tiện nói.

- Em cũng đi.

Diệp Điềm không muốn chỉ có một mình mình ở chỗ này, nên vội vàng nói muốn đi theo.

- Vậy thì chúng ta cùng đi.

Lâm Vân nói xong liền bước đi trước, mấy người thì đi theo sau.

Lâm Hinh đi ở phía sau, lặng lẽ tới gần Diệp Điềm hỏi:

- Chị Diệp Điềm, chị nói xem anh của em hẹn chị Văn đi ra ngoài ăn cơm, mà chị lại muốn đi cùng, có phải là đã chen ngang hai người đó không.

Nhưng thanh âm của Lâm Hinh lại rất lớn, chẳng những Cận Thi Kỳ nghe thấy, mà ngay cả Mông Văn cũng đều nghe rõ ràng. Mông Văn thật không biết nói gì cho phải.

- Hì hì, chị rất thích làm người xen ngang. Đi thôi, anh của em đã xuống tẩng rồi.

Diệp Điềm nói xong liền đi nhanh hơn. Nàng đương nhiên biết quan hệ của chị Văn và Lâm Vân chỉ đơn giản là quan hệ công việc mà thôi. Nếu Lâm Vân có ý khác, thì nửa năm trước đã làm chuyện đó với chị Văn rồi. Ở đâu còn đợi tới bây giờ mới làm. Còn chuyện đi ra từ văn phòng tắt đèn vừa nãy, đợt lát nữa hỏi chị ấy xem.

Diệp Điềm lái xe, đi nửa tiếng thì đã tới bên ngoài học viện ngoại ngữ. Diệp Điềm đi theo Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ để giúp các nàng cầm túi đồ. Lâm Vân và Mông Văn đứng ở cửa trường học.

- Mông Văn, anh muốn nhờ em giúp một việc.

Lâm Vân thấy mấy người Lâm Hinh đã đi vào ký túc xá, liền nói với Mông Văn.

Mông Văn nhìn Lâm Vân, hỏi:

- Giúp chuyện gì? Nếu em có thể làm được, đương nhiên là không có vấn đề.

- Bởi vì anh sẽ thường xuyên đi ra ngoài, cho nên anh muốn em giúp anh mua một căn nhà, để cho em gái và mẹ của anh ở lại Yên Kinh.

Lâm Vân nói tiếp.

Loading...

Xem tiếp: Chương 204: Tòa Tháp Tây Hà

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Phượng Huyền Cung Thương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 126


Cớ Sao Nói Không Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 23


Chuyện Tình Như Ý

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Gặp Lại Vui Vẻ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 82


Lên Nhầm Giường

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10