141 45phút trôi qua -Anh Huyn Joong tìm song Thiên có việc gì mà lâu vậy nhỉ?Chúng ta vào đó tìm hai cậu ấy đi. -Cậu nghĩ cái đám bảo vệ kia sẽ ình vào chắc?Không bị dí cui điện mới là lạ.
142 Hai thân hình mảnh mai nhưng tràn đầy cá tính từ từ bước ra ngoài sân khấu. Ánh mắt màu tím nhạt nhìn xuống đám tiểu quỷ khẽ nháy nháy vài cái.
143 -Có ai đánh tôi một cái coi? Ông chú bụng phệ từ trong cách gà ngển cổ ra xem. Đôi mắt long lanh trợn tròn hết cả lên. -BỐP! -Trời ơi!Đau quá,hoá ra đây đúng là sự thật rồi.
144 -Phong Vân,ngươi có cần mừng rỡ tới vậy không?Chút nữa là đụng ngã Thiên nhi rồi. Nhỏ chống lạnh trừng mắt nhìn bạch hổ. Thấy con vật to lớn kia khẽ xụ mặt xuống thì liền bật cười thành tiếng.
145 -Đang nhớ ta sao? Anh dựa mình vào cánh cửa khẽ mỉm cười. -Đại huynh!! Cô hét lên rồi nhanh như sóc lao tới ôm chặt lấy cổ anh. Mái tóc đỏ khẽ dụi vào cổ anh như một chú mèo con đang hướng chủ nhân làm nũng vậy.
146 Giờ văn -Các anh,các chị học hành cái kiểu gì mà viết nhăng viết cuội thế hả?Tôi có dạy viết dạy làm thế không? Bà cô Mai rống lên.
147 -Ông bà nhẫn tâm vứt bỏ tôi mà còn dám tỏ thái độ như tôi là người có lỗi vậy ư? -Xoạt! Bà Lâm thẳng tay tạt cốc nước trên bàn vào mặt hắn.
148 -Cậu khoác vào đi! Thấy bờ vai Hải Anh khẽ run run, hắn liền chậm rãi cởi áo ngoài của mình ra đưa cho nhỏ. -Cảm ơn! -Thôi cũng không còn sớm nữa chúng ta về đi.
149 ~Ngày hôm sau~ -Ông bà đang tính làm cái trò gì thế? Hắn đạp cửa cái rầm,khuôn mặt hằm hằm vì tức giận. Đôi mắt đỏ ngàu nhìn hai người đang thản nhiên uống trà, đọc báo sáng kia.
150 * -Em gái,em muốn đi đâu thế?Thân gái đi lại một mình vào buổi tối là nguy hiểm lắm. -Vậy thì anh đẹp trai đưa em về nhà đi. Có được hay không? Cô gái sấn sát vào người chàng trai,ép anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nước biển của nhỏ.
151 *Biệt thự nhà họ Lâm* -Ông chủ,bà chủ!Cậu chủ đã tới rồi ạ. -Được rồi,cậu lui ra trước đi. Tên vệ sĩ cúi đầu chào bà Lâm rồi nhanh nhẹn lui ra ngoài.
152 -Ông chủ,bà chủ!Cậu chủ đã tới rồi ạ. -Được rồi,cậu lui ra trước đi. Tên vệ sĩ cúi đầu chào bà Lâm rồi nhanh nhẹn lui ra ngoài. Vừa tầm đụng mặt hắn,cúi đầu chào nhưng hắn mặt lạnh không thèm quan tâm cứ thế đạp cửa phòng khách xông vào.
153 Cô nằm bò ra bàn,khẽ cựa đầu. Đôi mắt mở lớn nhìn xuống dưới đất. Hắn làm như vậy có phải là muốn cô biết khó mà lùi không?Người có lỗi là hắn mà,vậy mà hai ngày nay cô không nhận được bất kì một tin nhắn hay một cuộc gọi nào từ hắn.
154 7h30p. m_nhà hàng Pháp. -Xin lỗi anh chị chúng tôi tới muộn. Ông bà vương tỏ ra lịch sự,chứ thực ra thì là do nhà kia tới sớm hơn thôi chứ họ tới vừa tầm đúng giờ.
155 -Hai đứa quen nhau sao? -Dạ,con và Hoàng học chung lớp đó dì. Nhỏ nhìn hắn cười tươi. -Vậy sao?Nếu vậy thì hai đứa đã quen thân rồi chắc dì không cần phải giới thiệu nữa nhỉ? Mẹ hắn trầm tĩnh nói.
156 Thiên Phong bị thương. -Toà nhà 42 tầng đang có nam sinh muốn tự tử kìa!Mau tới xem đi. Người đi đường mỗi người hét một câu sau đó tất cả đều vì tò mò mà kéo nhau tới chân toà nhà 42 để xem.
157 Tất cả mọi chuyện gây ồn ào huyên láo lúc sáng đều như chưa từng xảy ra vậy. Các nhà báo vác máy quay tới hiện trường nhưng lại quên mất là mình tới đây để làm gì,thế là lại lục đục kéo nhau về.
158 10h30p. m_Khu phố vắng. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên khuôn mặt yêu nghiệt của chàng thanh niên trẻ. Những cơn gió bắc thổi qua xào xạc làm rụng đi những chiếc lá cuối cùng,nhưng cái lạnh lẽo ấy chẳng thể nào làm chàng trai run rẩy dù chỉ một chút.
159 -Đúng là không biết tự lượng sức mình. Tiểu tử!Ngươi đi chết đi! Ả ta lao vào anh như vũ bão. Chín chiếc đuôi như những cái gươm sáng loáng,liên tục bổ tới người anh.
160 Anh cũng đâu phải là kẻ dễ bắt nạt,để bản thân rơi vào thế bị động chứ! Bạch long lắc mình bay vòng quanh hồ li tinh,đem ả nhốt vào trong.