161 -Tên Lâm Hoàng này thật quá đáng,tớ nhất định không bỏ qua cho cậu ta,cả con nhỏ Hải Anh kia nữa. Trang lẩm bẩm trong miệng,hậm hực ngồi xuống cạnh cô.
162 -Nhìn anh có vẻ rất hâm mộ Thiên Thiên? -Đúng vậy,tôi đã bị nàng ấy hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mà cô là ai? -Tôi là người sẽ giúp anh có được Thiên.
163 -Sao có thể chứ!Anh tới đây là vì nàng mà. Hãy đồng ý lấy anh đi! Tên đó nhìn cô cười típ mắt,đôi mắt khẽ ánh lên hai ngọn lửa tình dữ dội.
164 Cậu đang nhăn mặt đứng một bên nhìn hai huynh muội nhà này ôm nhau thì bỗng rùng mình một cái. Sao thầy lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó!Đừng có nói là! -Chết tiệt! Anh gầm lên,khẽ đẩy nhẹ cô ra anh lao vào quẩn ẩu với cậu.
165 -Dì Lâm tới sao không thông báo cho con biết trước. Để dì phải ngồi đợi con thật ngại quá! Hải Anh hướng bà Lâm nở nụ cười ngượng ngùng.
166 -Thật không ngờ tên đó lợi hại tới vậy,suýt chút nữa là ta bị chết dưới tay hắn rồi. Vừa tức giận nói,hồ li tinh vừa ăn trái tim người đỏ lòm,tươi sống.
167 Nghe tin tức đó thì ai lấy đều xôn xao bàn luận. Riêng nam giới đang ở độ tuổi thanh niên thì thấy sợ hãi không thôi. Liệu án mạng lần này có khi nào liên quan tới mấy vụ mất tích bí ẩn kia không?Thật khiến cho lòng người sợ hãi,bất an.
168 -Kh. . ụ,kh. . ụ,hắc-xì! -Lớp trưởng!Cậu không sao chứ,nhìn bệnh tình của cậu có vẻ nặng lắm đấy. Nam trau mày hướng cái kẻ đang nhả vi rút gây bệnh ra lớp kia đầy vẻ quan tâm.
169 -Cô gái,yêu cầu cô phối hợp một chút. Tôi hỏi lại,ngày hôm qua cô đã đi cùng với Đào Trí Tùng lên núi đúng không? -Tôi nói rồi mà,tôi không biết gã đó là ai cả!Chú làm ơn đừng có hỏi tôi mấy vấn đề nhàm chán này nữa được không? Cô khoanh hai tay vào nhau mím môi trả lời.
170 Qua một trận làm loạn lên cả hai đều bị nhốt chung với nhau chờ cho tới khi luật sư biện hộ tới bảo hộ mới được phép thả ra nhưng riêng về cô thì vẫn là nhân vật bị tình nghi lên không được phép rời khỏi địa phận thành phố nửa bước.
171 -Cái con nhỏ ngốc nghếch ấy có biết là đang làm gì không vậy?Không được!Em phải đi tìm cậu ấy. Cô tức giận tắt ti vi,quăng điều khiển xuống bàn cái rầm.
172 Trò đời chính là như vậy. -Được rồi,người lớn đã quyết định thế nào thì cứ thế mà làm. Hai đứa lo mà vun đắp tình cảm đi. Không khí bữa ăn cũng trở lên trầm mặc hơn.
173 Cậu khẽ lắc mình né tránh khỏi cú tấn công đầy kinh hoàng của bạch hổ. Mười mấy năm trước cậu còn nhỏ nên pháp lực có lẽ là yếu,hơn nữa gặp phải hồ nước nên mới dễ dàng bị con bạch hổ này một chiêu đánh xuống hồ.
174 -Coi kìa!Đây không phải là hai gương mặt thân quen trên báo đài hiện nay sao? -Lớp trưởng dùng từ thật hay nha. Nhưng cái thứ bị tình nghi giết người thì có gì mà đắc í chứ!Còn trưng ra cái bản mặt thản nhiên như vậy.
175 -RẦM!Các trò có biết là mình đang làm gì không thế?Ở trong trường học mà dám đánh nhau à!. . vv. . Ông thầy hiệu trưởng tức giận rống lên.
176 Thân phận thật của hoàng tử quỷ được tiết lộ. Ánh nắng dìu dịu của buổi sớm nhàn nhạt phủ lên khắp đường phố. Mùa đông cũng đang dần qua đi,và thay vào đó là chiếc áo xanh mướt của mùa xuân đang dần xuất hiện,cây cối bắt đầu ủ mầm xanh,để chờ thời cơ mà bùng phát.