121 Lý Cảnh Nhan nhìn mấy người Lung Nguyệt đang đi xa, trong lòng thầm hận vô cùng, nàng ta cảm thấy rõ ràng là Thụy Mẫn công chúa này cố ý che giấu thân phận, để khiến nàng ta khó chịu, làm nàng ta mất thể diện trước mặt Bùi Nguyên Tu.
122 Đại công chúa Ninh Bình dẫn theo Trương Dư Hân hồi kinh.
Phải nói vết thương của Trương Dư Hân thật không nên chịu mệt nhọc, lắc lư của xe ngựa. Thái y đề nghị nên ở trong biệt viện trong Đông Lĩnh tĩnh dưỡng cho đến khi xương gãy tốt hơn.
123 Lung Nguyệt đang thất thần thì chợt nghe Lý Long Triệt nói: "Cửu tỷ tỷ, thỏ kìa! Mau bắn đi!"
Nàng hồi thần, giương cung lắp tên, ngắm bắn theo hướng Lý Long Triệt chỉ, một con thỏ trắng mập mạp đang ngồi chồm hỗm bên cạnh bụi cỏ, một con dựng thẳng lỗ tai dài, một con nằm úp sấp, rất là đáng yêu!
Lung Nguyệt do dự nói: "Hay là chúng ta bắt sống?"
Lý Long Triệt lại nói: "Lòng dạ đàn bà!" Sau đó ngoắc tay, Tiểu Tường Tử sau lưng liền thả chó săn ra ngoài.
124 Giọng điệu quái dị, lại không quá mức lưu loát này xuất phát từ miệng của công chúa Trác Nhã - người tới liên hôn từ Minh Kim quốc.
Thuận Khải đế cười nhìn nàng ta, nói: "Vậy ý kiến của Trác Nhã công chúa như thế nào?"
Trác Nhã công chúa đứng dậy, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cao ngạo nói: "Chuyện này, nếu là ở Minh Kim quốc ta, quốc chủ sẽ không bởi vì cưng chiều trẻ nhỏ mà coi nhẹ cạnh tranh công bằng! Mọi người ngồi đây đều nhìn thấy con thỏ quyết định thắng thua kia chính là nữ nhi của Anh Vương bỏ vào trong đám con mồi, kết quả như thế làm sao có thể tính được? Theo ý ta, người thắng lần này chính là Thái tử điện hạ.
125 "Không làm khó được ngươi thì chính là ta thua!" Quả nhiên Trác Nhã công chúa nhảy vào hố.
"Được! Trác Nhã công chúa quả nhiên là nữ trung trượng phu! Nếu đã như vậy thì làm phiền chư vị trong bữa tiệc làm chứng! Trác Nhã công chúa chỉ ra một đề, nếu như Thụy Mẫn công chúa ta không trả lời được thì ta thua, nếu như ta có thể đáp được, thì Trác Nhã công chúa nhận thua!" Lung Nguyệt nhìn mọi người hắng giọng nói, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Trác Nhã, nói: "Như thế phải không?"
Trác Nhã công chúa giống như sợ thua thanh thế, cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy!"
"Xác định?" Lung Nguyệt hỏi.
126 Trác Nhã gật đầu, nói: "Tùy ngươi!"
Lung Nguyệt cười thầm trong lòng, Trác Nhã công chúa này giống như tổng hợp thể có trong phim hoạt hình “thiếu suy nghĩ và không hài lòng” đời trước mà nàng đã từng xem.
127 Trăng lên cao, gió thu dần lạnh hơn, tịch yến tản đi.
Lung Nguyệt cảm thấy hơi mệt mỏi muốn về doanh trướng của mình để nghỉ ngơi.
Vừa rồi, lúc ở chỗ ngồi, Đại Vương Tử Ban Đạt lỗ mãng cầu hồn cũng dọa nàng giật mình.
128 Vật này vốn là thứ hắn vì Cửu Nhi mà chuẩn bị, vẫn luôn mang ở trên người, nhưng khổ nỗi lại không có thời điểm tốt để đưa ra.
Hôm nay xem có đúng là có hi vọng.
129 Sau khi Bùi Nguyên Tu trở lại Bắc Cương nửa tháng, liền nhận được tin tức, Thuận Khải Đế chuẩn tấu chương của Thừa Quận Vương. Lý Kiến Xương vẫn giống như kiếp trước, để thê thiếp nhi nữ ở lại trong kinh, một thân một mình trở về đất phong của Thừa Quận Vương.
130 Nắm tấu chương cầu hôn công chúa của Bùi Nguyên Tu, Thuận Khải Đế thật sự là tức sùi bọt mép.
Nếu lúc này Bùi Nguyên Tu ở trước mặt ông, Thuận Khải Đế nhất định sẽ lấy kiếm Long Uyên chém hắn thành tám mảnh.
131 Mười ngày đầu tiên, Bùi Nguyên Tu ở Tĩnh Bắc Vương phủ Bắc Cương nhận được thánh chỉ.
“Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu cả nhà trung lương, lúc còn trẻ một lòng vì nước, liên tiếp tạo thành tích, nhưng qua nhược quá vẫn không lấy được thê tử, trẫm thương cảm ngươi một lòng vì giang sơn xã tắc, nên đặc biệt gả công chúa Thụy Mẫn cho người.
132 Lúc Cẩn Hoàng hậu từ điện Kinh Chập quay về Khôn Thái cung.
Vừa mới bước vào Đông Noãn các, liền thấy Thuận Khải Đế cầm sách ngồi sau thư án, đôi mắt sáng quắc lại đang nhìn mình, trên mặt hàm xuân.
133 Cách ngày đại hôn nửa tháng, mỗi ngày đều có người của phủ nội vụ tới Bùi phủ, thu xếp bố trí tất cả mọi chuyện từ hỉ đường tới hôn phòng.
Theo lệ cũ của Đại Chiêu quốc mà nói, Lung Nguyệt là công chúa, dù lấy chồng ở xa, nhưng vẫn vẫn có thể xây dựng phủ công chúa ở trong kinh thành.
134 Khi đồng hồ báo giờ phát ra mấy tiếng kim loại kêu thì cửa phòng bị người bên ngoài khẽ gõ vang.
“Vương gia! Vương phi! Đã là giờ Thìn rồi!” Hoán ngọc nhỏ giọng gọi.
135 Dùng xong bữa trưa, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu mới từ Hoàng cung ngồi xe ngựa về Bùi phủ.
Bởi vì vào cung tạ ơn, Bùi Nguyên Tu liền mặc triều phục phiên vương, còn Lung Nguyệt tự nhiên cũng mặc y phục Vương phi.
136 Về phần ba chữ “còn phải làm” có thâm ý ra sao, buổi tối Lung Nguyệt cũng không được cảm nhận.
Nguyên nhân?
Lung Nguyệt vùi trong ngực Bùi Nguyên Tu ngủ thẳng đến lúc mặt trời xuống phía tây, sau khi tỉnh lại chợt phát hiện nguyệt sự của mình tới, trong lúc nhất thời đúng là không biết được là may mắn, hay là xấu hổ.
137 Bùi Nguyên Tu nhận thiệp của Minh Thức, hôm nay muốn tới Tụ Hiên lâu uống rượu. Nguyệt sự của Lung Nguyệt vừa qua, trên người thoải mái liền muốn tới bên ngoại thăm mọi người một chút, vừa tiện cùng ra cửa với Bùi Nguyên Tu.
138 Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Đối với mấy vị thân thích đang lo lắng của Bùi phủ, tất nhiên Lung Nguyệt đã quyết định chủ ý, phô trương dáng vẻ kiêu căng cậy mạnh của công chúa tới cùng.
139 Trong lúc nhất thời nha hoàn bà tử Vinh Thọ đường đều nhốn nháo hoảng loạn.
Nhận được tin, lúc Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu chạy tới thì Trần Thị, Bùi Viễn, Trần Liên Bích, còn có một nhà mấy ngày gần đây ở trong phủ tống tiền thân thích đợi ở thiên sảnh lão phu nhân.
140 Dù Trần thị có không cam lòng, hay tức giận đi chăn nữa, thì cũng chỉ có thể chấp nhận, chắp vá lung tung bận rộn ba ngày, mặt dày đến đòi những đồ trang sức, đồ nữ trang đã cho Trần Liên Bích trước kia lại, mãi mới gom góp được hai vạn lượng, chỗ này với mười mấy vạn lượng thật sự như là muối bỏ biển.